Mọi người kinh ngạc vô cùng.
Lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Tư Đồ Kính không biết từ lúc nào lại xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc đồ đen.
“Luyện Gia Tử?”
Từ Thiên ở bên này nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: “Đại Bưu, mang người lên!”
“Được chú Thiên!”
Một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét với cái đầu ngắn hét lên, dẫn theo mấy đàn em xông về phía người đàn ông trung niên.
Các anh em cầm dao, còn người đàn ông cường tráng thì tay không tắc sắt, chỉ giơ nắm đấm to như cái nồi hung hãn đánh vào người đàn ông trung niên.
Nhưng trước sự công kϊƈɦ của những người này, người đàn ông trung niên tỏ ra rất bình thản, không chút hoảng sợ, chắp tay sau lưng, chuyển động hai vai, nhẹ nhàng linh hoạt tránh được dao của đám đàn em kia, sau đó đôi mắt chói sáng, đột nhiên ra tay. Nắm đấm cùng cánh tay hoá thành một thể như một con rắn, quấn về phía Đại Bưu.
“Nắm đắm hình rắn sao?” Đại Bưu vô cùng kinh ngạc, khi phát hiện ra đối phương phi thường thì đã muộn rồi.
bùm!
Từ Thiên cũng lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Mọi người xung quanh âm thầm nuốt nước bọt.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên nói: “Từ Thiên, anh lùi lại.”
“Hả? Anh Lâm…” Từ Thiên hoài nghỉ nhìn Lâm Dương.
“Người này, để tôi đi.” Lâm Dương nói.
Từ Thiên có chút bối rối.
Lâm Dương không phải là một bác sĩ sao? Sức lực trói gà còn không chặt, lại chạy tới đánh nhau với người này sao? Anh ấy không phải đang tìm cái chết sao?
Đối phương là người luyện võ mấy chục năm, một đấm cũng đủ phá núi lở đá, với xương cốt của Lâm Dương, e rằng không chịu nổi qua đòn thứ hai của đối phương.
“Anh Lâm, đây không phải là một tên du côn bình thường, anh cứ ở bên cạnh tôi mà nghỉ ngơi đi, cứ để tôi lên là được rồi.”
Từ Thiên cười đùa nói.
“Nếu anh ra tay, chưa chắc có thể thắng, hơn nữa cũng quá chậm rồi!”
“Anh Lâm, anh…”
Từ Thiên nghẹn lời, sắc mặt có chút mắt tự nhiên.
Mình đây là bị vị Lâm Thần Y này xem thường sao?
Từ Thiên có chút tức giận.
Nếu người này không phải là Lâm Thần Y, thì ông sớm đã ra tay dạy dỗ người ta rồi.
“Thật là thú vị!” Tư Đồ Kính gật đầu và mỉm cười nói: “Người này đã muốn tìm đến cái chết, vậy thì thành toàn cho anh ta đi, chú Kiên! Đánh gãy hai chân của anh ta cho tôi. Tôi muốn anh ta nửa đời còn lại phải ngồi trêи xe lăn!”
“Vâng!” Người được gọi là chú Kiên gật đầu.
Lâm Dương chắp tay sau lưng đứng yên tại chỗ.
“Để ông ra tay trước đi.” Lâm Dương điềm đạm nói.
“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày.” Chú Kiên lắc đầu nói, ánh mắt kinh ngạc, càng muốn ra tay, trực tiếp phế người này.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng động ồn ào vang lên.
Sau đó, một số lượng lớn bóng người lao vào nhà họ Lạc.
Người của nhà họ Lạc run lẫy bẫy.
Vẻ mặt của Lạc Thiên sững sờ.
Từ Thiên cũng đột nhiên quay người, nhìn xem một chút, đột nhiên, ông nhìn thấy một bóng người quen thuộc với khuôn mặt khó coi đến cực điểm.
“Được rồi Từ Thiên, xem ra lần trước lời cảnh cáo của chúng tôi đối với anh không có bất cứ tác dụng gì rồi! Anh ở Nam Thành sống tốt lắm, nhiều lần đến Giang Thành của chúng tôi gây chuyện, anh có ý gì? Từ Thiên, không lẽ anh muốn đến Giang Thành tranh bữa cơm với chúng tôi sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó một người đàn ông hơi mập mạp, râu tóc dài bước vào.
“Xương Bái”
“Xương Bái”
“Xương Bái”
Rất nhiều người chào đón sự xuất hiện của vị khách.
Xương Bá, một ông lớn ở vùng xám sắc Giang Thành, có địa vị ngang ngửa Từ Thiên ở Nam Thành …
Người đàn ông khẽ gật đầu, chắp tay sau lưng, mặt như hàn sương, đứng giữa Lâm Dương và chú Kiên.
Từ Thiên tiến lại gần Lâm Dương, thấp giọng nói: “Anh Lâm, Xương Bá mang người đến bao vây chúng ta, số người của bọn họ ít nhất là gấp ba lần so với chúng ta.”
“Có chuẩn bị mà đến sao?”
“Có lẽ là vậy, chúng ta bây giờ nên làm sao đây?”
“Giao cho tôi.”
Lâm Dương điềm đạm nói.
Từ Thiên có chút tuyệt vọng rồi.
Giao cho Lâm Dương sao?
Lâm Dương lấy cái gì ra để giải quyết những người này? Danh tiếng của anh ấy sao?
Làm sao có thể được? Người khác không ăn cái vỏ bọc này.
Không lẽ là dựa vào kim của Lâm Dương sao? Đó càng là một trò đùa cho thiên hạ.
“Cậu chính là vị Lâm Thần Y kia sao? Tôi có nghe nói về cậu rồi!”
Xương Bá bước lên phía trước, đôi mắt nhìn lên nhìn xuống Lâm Dương một vòng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, không tôi, không tôi!”
“Anh có quan hệ gì với nhà họ Lạc?” Lâm Dương thản nhiên hỏi.
“Cho dù không có quan hệ, hôm nay ông đây cũng sẽ ra mặt!”
Xương Bá lạnh lùng nói: “Là cậu cử Từ Thiên tới đây đúng không? Tôi nói cho cậu biết, các cậu đã vượt quá giới hạn rồi!”
“Vậy thì anh muốn như thế nào?” Lâm Dương thờ ờ hỏi.
“Lập tức bảo Từ Thiên cút về Nam Thành! Anh lập tức quỳ xuống khấu đầu, phạm lỗi gì, cứ việc nhận lỗi với tôi!” Xương Bá đi thẳng về phía trước, cơ thể gần như dán vào người Lâm Dương. Đột nhiên, khuôn mặt vốn hoà nhã trở nên hung dữ.
Khí trường đó hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
Rốt cuộc là người ở trêи, quả nhiên khác biệt.
Nhưng… biểu hiện của Lâm Dương vô cùng bình tĩnh.
“Lão Xương, không cần làm náo loạn như thế này?” Từ Thiên sắc mặt khó coi nói.
“Tôi cũng không muốn náo loạn như thế này, cho nên lần trước tôi chỉ là cảnh cáo anh, không ra tay với anh! Tuy nhiên, anh không trân trọng cơ hội mà lão huynh tặng cho anh. Lần này lại mang nhiều người như vậy đến Giang Thành đụng đến người của tôi, lão Từ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cái mặt già này của lão huynh nên để ở đâu?” Xương Bá lạnh lùng nói.
Từ Thiên âm thầm nghiền răng, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Chuyện này thực sự là lỗi của ông ta.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đã không có chỗ để đặt, vậy thì khuôn mặt này của ông không cần nữa là được rồi đúng không?”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Xương Bá tức giận quay đầu lại.
Nhưng vừa quay đầu lại, một bàn tay đột nhiên gio ra, ngay lập tức tóm được cỗ của Xương Bá.
Xương Bá thở gấp, một sức mạnh cường đại từ trêи cổ truyền đến, toàn thân đột nhiên bị nhấc lên …