*Năm hai của cấp 3 là lớp 11 á.
Bởi vì người đó gọi điện thoại không dứt, làm cho Tang Hiến khó chịu rất lâu.
Nhiễm Thuật cũng rất bất đắc dĩ. Quan hệ của cậu và Tùy Hầu Ngọc rất tốt, rất nhiều chuyện liên quan đến Tuỳ Hầu Ngọc có thể tìm cậu.
Nếu cậu không giải quyết tốt thì người này sẽ đến làm phiền trước mặt Tuỳ Hầu Ngọc mất.
Vẻ mặt Hầu Mạch nghe xong liền cứng đờ: “Đ* M*?”
Tang Hiến mỉm cười nói: “Mày cứ tiếp tục chờ cậu ta chuyển cấp đi.”
“Tao… Tao sẽ tìm cơ hội xác định với cậu ấy. Hôm nay cậu ấy tức giận, không được rồi. Ngày mai hoặc ngày kia, tao hỏi một chút…” Hầu Mạch cuối cùng cũng bắt đầu nóng nảy.
“Ừ, cố lên.”
Hầu Mạch lo lắng đi nấu cơm, có một món lỡ bỏ hai muỗng muối, sau khi nếm thử thì phải lấy một ly nước thêm vào.
Hắn nhìn đồ ăn nổi lềnh bềnh, thực sự cảm thấy hơi tiếc nuối, liền múc một ít ra đặt trước mặt Tang Hiến: “Nếm thử đi.”
Tang Hiến ăn một miếng, bị mặn đến mức muốn tìm nơi để ói ra, kết quả tìm không ra chỗ, chỉ có thể vuốt cổ mà nhịn vào nuốt xuống.
Tang Hiến đứng dậy, tìm được cái một cốc giấy trong nhà, lấy một cốc nước cho mình, sau khi uống xong nói: “Sao mày lại làm ra cái món ghê vậy cơ chứ.”
“Bỏ hơi nhiều muối, tao chính là muốn cho mày thử vị đồ ăn mặn là thế nào.” Hầu Mạch nói xong lại vào phòng bếp lần nữa.
Tang Hiến nhìn Hầu Mạch như vậy liền tức giận, vội vàng chạy vào bếp nói: “Tao không làm gì người của mày không có nghĩa là tao không làm gì mày đâu nhé.”
Nghe được câu “người của mày”, Hầu Mạch đột nhiên nở nụ cười, nói mấy câu đơn giản thành công lấy lòng Tang Hiến: “Được rồi, được rồi, tao sai rồi.”
Đến giờ ăn tối, Hầu Mạch dùng di động gọi hai người kia xuống lầu.
Nhiễm Thuật bước vào nhà họ Hầu, nhìn xung quanh một chút, sau đó ngồi vào bàn, dùng đũa gắp một miếng đồ ăn và nếm thử rồi gật đầu: “Ngon đấy…”
Hầu Mạch tiếp tục mang đồ ăn lên, cười híp mắt hỏi: “Tôi mang thêm vài món lên nhé?”
Nhiễm Thuật bĩu môi: “Cũng bình thường thôi.”
Tuỳ Hầu Ngọc đi tới vỗ lên tay Nhiễm Thuật một cái: “Tí nữa mẹ Hầu Mạch về, cậu đừng ăn trước.”
Tuỳ Hầu Ngọc – người ăn cơm rất ít nghiêm chỉnh, lại đi quản lễ nghi trên bàn ăn của Nhiễm Thuật, cũng rất khó xảy ra.
Nhiễm Thuật ngoan ngoãn không cử động nữa.
Sau khi đợi khoảng mười phút, mẹ Hầu trở về nhà, ngạc nhiên khi thấy Tang Hiến và Nhiễm Thuật: “Các bạn cùng lớp đến đây chơi à?”
Nhiễm Thuật cười hì hì chào hỏi, sau đấy ôm vai Tuỳ Hầu Ngọc nhỏ giọng nói: “Hầu Mạch, có mẹ đẹp quá nha! Chậc, phụ nữ trắng như thế mới đẹp mắt, Hầu Mạch hơi trắng quá.”
Tuỳ Hầu Ngọc mí mắt cũng không nâng một cái, đáp: “Tớ thích.”
Nhiễm Thuật nhanh chóng ngậm miệng.
Giữa bữa ăn, Hầu Mạch đột nhiên nói với mẹ Hầu: “Tang Hiến với bạn học này yêu nhau, đến hôm nay con mới biết.”
Nhiễm Thuật gần như nghẹn, loại chuyện này có thể bình tĩnh đem ra nói với bố mẹ hay sao? !
Tang Hiến cũng cứng đờ.
Mẹ Hầu còn bình tĩnh hơn họ, nói: “Mẹ cảm thấy rất xứng đôi ấy chứ, đều rất đẹp trai.”
Hầu Mạch đang ăn cơm lẩm bẩm: “Khi nào con mới có thể yêu đương đây?”
Mẹ Hầu lấy cho hắn dĩa rau: “Con phải tiếp tục cố gắng.”
Nhiễm Thuật dùng mắt ra hiệu với Tuỳ Hầu Ngọc.
Tuỳ Hầu Ngọc gật đầu đồng ý.
Hai người trao đổi thông tin mà không cần giao tiếp.
Nhiễm Thuật lẩm bẩm “Đ* M*.” một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm.
Hôm mùng 3 tết, Tuỳ Hầu Ngọc muốn đi huấn luyện ở trường, tham gia lớp học vẽ của thầy Đỗ Kính Chi.
Do đường xa và thời tiết lạnh giá, Hầu Mạch gọi xe của một người hàng xóm quen thuộc, nhờ chú chở họ vào thành phố.
Đến cửa lớp huấn luyện, Hầu Mạch xuống xe trước, khi xuống xe còn vươn tay giúp Tuỳ Hầu Ngọc gỡ mũ, sau đó còn kéo khóa áo lông lên tuốt phía trên.
Trong lúc Hầu Mạch sửa sang nói: “Hiếm khi đến đây, học xong chúng ta đi xem phim đi, nhân tiện ăn cơm luôn.”
Hầu Mạch vẫn chưa nói, hắn định nhân dịp này xác định mối quan hệ luôn, đêm qua đã tập cả lời thoại rồi.
Tuỳ Hầu Ngọc đồng ý, lấy điện thoại ra hỏi: “Cậu muốn xem phim gì?”
“Tôi đã chọn xong rồi!” Hầu Mạch tranh thủ lấy điện thoại của hắn ra.
Cậu quay đầu nhìn Hầu Mạch, khoé miệng hết sức câu dẫn nở nụ cười: “Đã chuẩn bị trước rồi?”
“Ừ, là Tang hiến với Nhiễm Thuật giới thiệu đấy, chắc chắn sẽ không sai đâu, trừ khi Nhiễm Thuật lừa bịp tôi.”
“Cũng được, lần sau tôi mời.”
Lần sau?
Còn có lần sau nữa.
Hầu Mạch trộm cười.
Hầu Mạch đi theo cậu đến cổng trường huấn luyện, đột nhiên hắn chú ý thấy cậu dừng bước, nhìn về một hướng, trong giây lát nét mặt trở nên rất u ám.
Hầu Mạch nhìn theo ánh mắt của cậu, thấy một nam sinh đang đẩy cửa kính trường huấn luyện đi ra, nhìn về phía Tuỳ Hầu Ngọc và nói: “Anh đoán em sẽ đến đây, anh biết giờ học nên đã đợi ở đây từ sáng tới giờ.”
Chàng trai trước mặt trông khá cao, theo đánh giá chắc cũng cao đến 1m85.
Chàng trai có một đôi lông mày kiếm, đôi mắt của hắn có chút tà khí, ẩn chứa chút lệ khí với chiếc mũi cao và đôi môi dày. Nhìn tổng thể thì rất đẹp trai.
Rất tà khí nhưng lại rất đẹp trai.
Hắn cắt cái đầu đinh tròn, đỉnh đầu hơi dài, hai bên thì ngắn hơn một chút.
Quần áo hắn ta rộng thùng thình, một thân màu đen thui, có khí chất của dân đầu đường xó chợ.
Hầu Mạch không biết người này nhưng mơ hồ đoán được người này là ai.
Tuỳ Hầu Ngọc khó chịu hỏi: “Anh tới làm gì?”
“Nhớ em.”
“Tôi cần anh nhớ à?”
“Anh không khống chế được.”
Hầu Mạch nghe những lời này nhưng vẫn chưa điên đến mức muốn xông qua đánh người.
Thực ra, sức chịu đựng của Hầu Mạch khá tốt, vì học bổng mà rất liều mạng cho nên đến bây giờ cũng không chủ động đi gây sự.
Nhưng mà tên này… ngay trước mặt hắn dám đùa giỡn Tuỳ Hầu Ngọc?
Điều này sao có thể chịu được?
Tuỳ Hầu Mạch cũng rất khó chịu, đẩy Hầu Mạch một chút, muốn để Hầu Mạch vào trước, để cậu xử lý rắc rối này xong rồi mới vào.
Kết quả là Hầu Mạch không hề di cuyển, cùng Du Thời Việt giương cung bạt kiếm.
Tuỳ Hầu Ngọc chỉ có thể mở miệng nói với Du Thời Việt: “Anh về đi, tôi không muốn thấy anh.”
Du Thời Việt không trả lời mà dùng mũi chân chỉ: “Nó là ai? Là cái người tên Hầu Mạch kia à?”
Xem ra Du Thời Việt đã nghe nói về Hầu Mạch rồi.
“Ừ, rồi sao?” Hầu Mạch chủ động hỏi.
Du Thời Việt đánh giá Hầu Mạch một chút, nói: “Không có gì, nhìn cậu ta ngứa mắt mà thôi.”
Tuỳ Hầu Ngọc không muốn Hầu Mạch và Du Thời Việt phát sinh xung đột.
Du Thời Việt tính khí thất thường, có phần lêu lổng, thậm chí quen biết rất nhiều loại người trong xã hội, tà môn ngoại đạo thì vô vàn, thật sự rất dễ dàng đánh nhau với Hầu Mạch.
Cậu duỗi tay đẩy Hầu Mạch một chút nói: “Cậu vào trước đi.”
Hầu Mạch đặc biệt không muốn Tuỳ Hầu Ngọc và thằng oắt này ở chung với nhau, không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn bị Tuỳ Hầu Ngọc đạp vào trong.
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc thấy Hầu Mạch đi vào, trông mong đứng nhìn vào bên trong cửa kính, không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Du Thời Việt quay đầu nhìn Hầu Mạch, chỉ chỉ: “Cậu ta có bị ngu không thế?”
“Tôi thích cậu ấy.” Tuỳ Hầu Ngọc không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Hầu Mạch bên trong cửa kính: “Anh còn dám nói cậu một câu, tôi sẽ đánh anh.”
“…” Sau khi Du Thời Việt nghe thấy câu này, trên mặt hắn hiện lên một vết nứt, môi mím chặt lại để che giấu sự không cam lòng lúc này.
Sau nửa ngày trời, Du Thời Việt hỏi: “Anh quen biết em sớm hơn so với hắn mà? Nếu như em thật sự thích con trai, vì sao anh lại không thể chứ?”
“Cậu ấy đến sớm hơn anh.” Tuỳ Hầu Ngọc trả lời: “Hơn nữa đây không phải là việc đến trước hay đến sau.”
“Anh có chỗ nào thua nó?”
“Đơn giản là tôi không thích.”
“Vấn đề cuối cùng ở chỗ nào chứ? Em nên biết anh thích em bao nhiêu. Nếu em cảm thấy hai chúng ta có khoảng cách, anh có thể học lại một năm, chuyển đến lớp em học.”
Tùy Hầu Ngọc cuối cùng thở dài, nhìn hắn nói: “Tôi để cậu ấy đi vào là muốn giữ lại mặt mũi cho anh. Tôi không thích anh, anh có đến trước tôi cũng không thể đột nhiên thích được. Tôi thích cậu ấy, thích thật sự, điều đó sẽ không thay đổi. Tôi biết rõ anh là dạng người gì, nếu anh có ý đồ muốn tìm cậu ấy gây phiền phức thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Tất nhiên Du Thời Việt biết rõ những lời cảnh cáo của Tuỳ Hầu Ngọc rất nghiêm túc.
Du Thời Việt càng thích cậu hơn.
Du Thời Việt cảm giác mình cũng điên rồi, đến cả người mang theo hơi thở nguy hiểm cũng thích, chính từ trong lòng hắn cũng cảm thấy rất tốt.
“Đ*t m* nó!” Du Thời Việt giận đến muốn nổ tung luôn rồi.
“Tôi đã từ chối rất nhiều lần rồi. Anh xuất hiện tôi thấy rất phiền, nếu anh tiếp tục xuất hiện nữa sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét anh thôi.”
“Anh thật sự thích em, anh lớn như thế này lần đầu tiên thích một người, tình huống của em anh cũng có thể chấp nhận…” Du Thời Việt vẫn chưa hết hy vọng.
“Tôi không thích anh.” Tùy Hầu Ngọc lại từ chối.
Du Thời Việt hoàn toàn im lặng.
Tuỳ Hầu Ngọc đi về hướng trường huấn luyện nói: “Tôi muốn đi học, anh quay về đi.”
Cậu cũng không ở lại nữa, mở cửa kính ra bước vào nói với Hầu Mạch: “Chúng ta đi.”
Hầu Mạch uỷ khuất đi theo sau cậu, liên tiếp quay đầu, Du Thời Việt ở ngoài kia còn chưa có rời đi.
Tuỳ Hầu Ngọc là học viên VIP của trường, từ lúc tiểu học đến giờ, toàn bộ giáo viên của trường đều biết cậu.
Cậu đưa một người vào phòng học, người trong trường cũng không nói gì, cậu liền cho Hầu Mạch ngồi ở một bên chờ.
Thầy Đỗ đã đợi trong lớp rất lâu, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc bèn chào hỏi: “Mấy bức tranh em vẽ thầy đều có xem, có tiến bộ. Nhưng sao nửa năm rồi không có tác phẩm nào hết vậy? Thầy nhìn thấy bức cuối cùng là vào ngày 21 tháng 8.”
“Sáu tháng cuối em ở trường học tập tennis, em tham gia đội tennis.”
“Tennis? Dự định trở thành sinh viên thể thao hả?”
“Cũng xem như vậy đi, nhưng mà chắc sẽ không dùng thể dục để tham gia kỳ thi Đại học đâu.”
Tóc thầy Đỗ có màu nâu tự nhiên, buông xõa trên đỉnh đầu, phối hợp với khuôn mặt nhìn có vẻ em bé, dù đã 28 tuổi nhưng trông vẫn như học sinh cấp 3.
Thầy ấy là thế hệ đầu tiên của những người nổi tiếng trên Internet, lớn lên đẹp trai, làm về truyền bá đồ ăn, vẽ còn rất đẹp.
Sau khi ra mắt công khai thì rất ít khi lên sóng trực tiếp, cập nhật phần mềm mạng xã hội cũng chỉ là cập nhật tranh của thầy ấy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy.
Thầy tiếp tục xem các tác phẩm của Tùy Hầu Ngọc, lấy ra một bức để sửa trên bảng vẽ, cầm bút giúp Tùy Hầu Ngọc thay đổi bức tranh.
Khi thầy Đỗ thay đổi bức tranh của, thầy chỉ vẽ nguệch ngoạc trên bức tranh gốc, tổng thể không còn nhìn thấy hình dáng ban đầu nữa, kết quả là ở vài bước cuối cùng mới thấy sự thay đổi.
Vẽ tranh cũng giống như diễn xuất.
Trong khi thay đổi bức tranh, thầy nói cả điểm yếu của Tuỳ Hầu Ngọc, chỉ ra vấn đề vẽ của cậu.
Tuỳ Hầu Ngọc ngồi bên cạnh thầy rất chú ý lắng nghe.
Trong khi chờ Tuỳ Hầu Ngọc tự vẽ, thầy Đỗ đứng bên cạnh run run nói: “Thật may là em không phải là sinh viên mỹ thuật.”
“Có chuyện gì ạ? Không có linh tính sao?” Cậu rất buồn bực dừng bút.
Cậu từ nhỏ đã học mỹ thuật tạo hình đấy, trình độ vẽ không tệ, có vài bức còn được trường huấn luyện treo lên, ở trong hành lang triển lãm.
“Nhìn dáng ngồi của em xem.” Thầy Đỗ vỗ vỗ cổ tay cậu: “Viêm gân.”
Sau đó lại chọc vào lưng cậu: “Nhìn cột sống, cổ, eo này. Em có thể nghiêm túc vẽ hai năm rồi đi làm phẫu thuật cột sống cổ luôn, chưa thấy người nào ngồi vẽ mà còn ẹo qua ẹo lại như em. Em có phải là con rắn mới thành người không thế?”
“Em không thể ngồi yên được…” Tuỳ Hầu Ngọc giải thích xong có hơi xấu hổ.
Sau khi dạo qua một vòng lại đến chỗ Tuỳ Hầu Ngọc ngồi xuống hỏi: “Nam sinh kia là ai vậy?”
“Là bạn hợp tác đánh tennis đôi.”
“Đẹp trai nha.”
“Dạ.”
“Màu tóc tự nhiên à?”
“Vâng.”
Thầy Đỗ đột nhiên bật cười: “Vừa nãy thầy đập vào tay em một cái, cậu ta thiếu chút nữa liền đứng lên, có phải thấy cách thầy xử phạt học sinh tổn thương thể xác quá không vậy?”
Tuỳ Hầu Ngọc tiếp tục ra vẻ bình tình tiếp tục vẽ tranh, đợi thầy Đỗ rời đi mới quay đầu liếc nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch dường như cũng khá nhàm chán, sau khi nhìn xung quanh, hắn nói khẩu hình miệng với cậu: “WC” rồi đi ra ngoài.
Khi Hầu Mạch bước ra khỏi lớp tìm tolet thì thấy Du Thời Việt ngồi ở ghế trước cửa, vẫn chưa rời đi.
Bước chân của hắn dừng lại, vừa vặn đối mặt với Du Thời Việt.
Du Thời Việt đứng dậy đi tới, đột nhiên hỏi: “Em gặp cậu ta lúc nào?”
“Lúc năm tuổi.”
“Cái gì?” Câu trả lời này khiến Du Thời Việt vô cùng ngạc nhiên.
“Cùng nhau học piano, lúc năm tuổi đã quen biết.”
“Em thích nó?”
“Đúng vậy.”
Du Thời Việt trừng mắt nhìn Hầu Mạch, ánh mắt chứa đầy sự không cam lòng và tức giận nhưng lại không làm gì được.
“Anh sẽ không bỏ cuộc.” Du Thời Việt lên tiếng lần nữa, sau đó quay người rời đi.
Hầu Mạch nhìn Du Thời Việt rời đi liền trầm mặc một hồi lâu.
Hầu Mạch trở về đợi lúc Tuỳ Hầu Ngọc tan học, toàn bộ quá trình chỉ có thể ngồi yên một chỗ.
Sau khi tan học, một người đàn ông nhìn có vẻ nhã nhặn xuất hiện ở cửa, đôi mắt rất dịu dàng, dáng người cao, chân dài đến lạ.
Người đó đi đến bên người thầy Đỗ, giúp thầy đeo khăn choàng cổ, dịu dàng nói vài câu gì đó, làm cho thầy Đỗ cười một lúc, sau đó cầm cặp và nắm tay cùng đi ra.
Hầu Mạch hơi ngạc nhiên, là công khai sao? Hắn nhịn không được liếc nhìn mấy lần, Tuỳ Hầu Ngọc đi bên cạnh cũng không chú ý tới.
“Khi nào thì phim bắt đầu?” Tuỳ Hầu Ngọc cầm chai nước mở nắp uống và hỏi.
“Bốn giờ chiều.”
“Vẫn còn sớm, cậu đi với tôi đến phòng luyện nhảy đi.”
“À.”
Hai người cùng nhau đi lầu, vẫn còn nghỉ lễ năm mới nên trong phòng luyện không có những người khác, bọn họ cũng coi như là yên tĩnh.
Sau khi Tuỳ Hầu Ngọc cởi áo khoác, vận động xong quay lại nhận thấy Hầu Mạch vẫn không vui, liền bước đến ngồi bên Hầu Mạch hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi tôi đi tolet, gặp được Du Thời Việt.”
“Anh ta chưa chịu đi nữa à?”
“Ừ, hắn còn bắt nạt tôi.”
Tuỳ Hầu Ngọc quay đầu nhìn hắn cả nửa ngày, nói: “Tôi đã cảnh cáo anh ta rồi, anh ta tuy có hơi mất dạy nhưng sẽ không dám trêu chọc tôi, vì vậy cũng sẽ không đụng đến cậu.”
Hầu Mạch nghe được câu này trong nháy mắt liền bùng nổ, lại nói một cách chua lè: “Ha! Còn hiểu rõ hắn quá nhỉ. Cậu đúng là rất tin tưởng hắn nha, vì vậy cậu liền cảm thấy tôi nói dối?”
“Cũng không phải bảo cậu nói dối, chẳng qua là cảm thấy không thể xảy ra chuyện như vậy được…”
“Đúng vậy, tôi đang nói dối đấy, nhưng cậu không được vạch trần tôi. Cậu khiến tôi cảm thấy đặc biệt rất khó chịu!”
“…” Tại sao người này lại quậy thế chứ?
Hầu Mạch thấy cậu không nói thì lại khí chịu thêm, tiếp tục nói: “Làm tôi còn tưởng cái người Du Thời Việt kia là người bỉ ổi, xấu xa, kết quả lớn lên lại đẹp trai, dường như còn một lòng đối với cậu, lâu thế rồi cũng không buông tha cậu. Cậu còn bảo tôi rời đi, để một mình nói chuyện với hắn hay là hai người nhìn nhau! Hai người chắc chắc là nhìn nhau.”
“Tôi chỉ nhìn anh ta một cái.”
“Cậu một mình nói chuyện với hắn, tôi chỉ có thể đứng nhìn! Cậu đứng nói chuyện với hắn!” Hầu Mạch tức giận đến mức dậm chân, dậm như 44 con ngựa đạp mạnh, rung cả lên.
“Không phải nói là không ghen lung tung hay sao?”
Hầu Mạch nhìn Tùy Hầu Ngọc một hồi lâu, cúi đầu khó chịu một hồi mà bắt đầu khóc, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn từ trong hốc mắt xuống rơi trên vạt áo của hắn mà vỡ vụn.
Tuỳ Hầu Ngọc thấy vậy liền sững sờ, giơ tay ra cũng không biết nên dỗ như thế nào.
Hầu Mạch lại nói: “Đúng vậy, tôi phải hiểu chuyện, không thể đi ghen lung tung! Cậu tốt như vậy, bao nhiêu người thích cậu, tôi còn không phải bạn trai cậu… Tôi đến bây giờ còn chưa theo đuổi được, lo lắng đến độ ngủ không ngon. Được rồi, tôi lại nói bậy rồi, cũng không phải là ngủ không ngon, chỉ là mất ngủ hai ba tiếng mà thôi…”
Hầu Mạch đưa mu bàn tay quệt nước mắt, lau lộn xộn, hình như vừa khóc vừa không ngừng nói: “Tôi cả ngày cứ lo được lo mất, cũng không biết cuối cùng có theo đuổi được hay không. Những người bên cạnh đều yêu đương cả rồi, Tang Hiến với Nhiễm Thuật đều đã ở cùng một chỗ, chữ Bát của chúng ta còn chưa có chổng mông lên đâu, cậu còn như thế, tôi làm sao có thể vui vẻ làm con cá nhỏ trong ao của cậu cơ chứ?”
Lúc này Tuỳ Hầu Ngọc muốn nói gì đó đều không thể chen vào được.
Lúc này, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động liền nhìn xung quanh rồi lấy quần áo che Hầu Mạch lại, giống như bộ dạng khóc lóc của hắn bị thấy cũng sẽ làm cậu rất xấu hổ.
Sau đó có người mở cửa, thò người vào nói: “Tuỳ Hầu Ngọc, cậu đang ở đây à? Lúc này tôi quên tắt đèn, điều hoà có lạnh không? Lạnh thì nói tôi một tiếng nhé.”
“Không lạnh.”
“Nhưng còn người này…” Người mở cửa chỉ thò người vào nên cũng không nhìn rõ cụ thể hình dáng người ra sao.
“Ừm, là người của tôi.”
“Người của cậu á… thế tôi không quấy rầy nữa nhé.” Người kia nói xong liền đi ra ngoài.
Hầu Mạch đỡ quần áo hít mũi một cái, quay đầu hỏi Tuỳ hầu Ngọc: “Tôi là ai cơ?”
“Tiếng phổ thông có nghĩa là bạn trai đó.”