– Làm như vậy sẽ đau lắm đấy. Ở đây không có thằng bé, cháu cũng không cần phải sợ ai sẽ phạt nếu cháu nói xấu thằng bé đâu.
Dù bà có nói là vậy thế nhưng Kaylin vẫn mím môi tuyệt nhiên im lặng. Một từ nói xấu Zane cô cũng không dám nói ra. Hơn nữa nói chuyện này ra thì cô cũng chẳng được lợi ích gì.
– Có gì phải sợ chứ, cô là mẹ nó thì cũng biết rõ nó xấu tính tới mức nào mà. Ừm, vậy thì câu hỏi khác đi, cháu có muốn làm vợ thằng bé không?
Câu hỏi đáng lẽ nên để Zane hỏi thì tốt hơn. Thế nhưng bà biết Zane sẽ không hỏi ý của Kaylin đâu. Chỉ cần là anh thích thì sẽ cướp lấy chứ không cần hỏi ý kiến của ai hết.
Kaylin khi nghe được vậy mà hai mắt cô mở to nhìn bà. Từ trước tới nay có mơ hay nghĩ thì cô cũng không dám nghĩ đến điều này. Chưa nói đến việc Zane hay đánh đập cô thì việc đứng cạnh Zane cũng là một việc mà không phải một người như cô có thể làm được. Cô không biết vợ chồng là phải có tình cảm về toàn diện với nhau, cô chỉ đơn giản nghĩ là hai người chỉ cần muốn người kia làm gia đình của mình là được rồi. Nhưng nếu bà hỏi sớm hơn, có lẽ khi cô còn chưa chịu nhiều đau khổ như này thì cô sẽ gật đầu ngay. Thế nhưng sau những việc làm tệ bạc từ Zane thì cô đã chả còn môt chút tư tưởng nào đến việc muốn làm người thân của Zane nữa hết.
Vậy mà lần này Kaylin lại ngập ngừng rồi lắc đầu làm bà Anthony thấp thoáng nụ cười. Cũng không hẳn là vui vẻ khi biết cô không muốn làm một trách nhiệm cao cả này, chỉ là bà vui khi cô chịu trả lời bà mà thôi.
Ngồi đối diện với Kaylin, còn nắm tay cô để nói nhiều thứ hơn:
– Tuy rằng có thể là ép người quá mức, thế nhưng cô chú lại chọn cháu làm vợ thằng bé mất rồi. Việc này cô chú sẽ không thay đổi ý định. Còn về phần chuộc lỗi, cháu muốn điều gì có thể nói với cô chú.
Mi mắt khẽ run lên khi nghe bà nói vậy. Kaylin thật sự biết gia tộc Anthony này chẳng có một người nào tốt đẹp, ai cũng nghĩ đến lợi ích của gia tộc lên hàng đầu làm cho những con người thấp kém như cô phải chịu khổ.
“Nhưng Ngài ấy không muốn làm người thân của cháu.” – Kaylin run run đưa tay viết xong để bà đọc.
Chỉ vừa mới đọc được suy nghĩ trong đầu Kaylin lúc này thì bà Anthony hiện lên nụ cười rõ hơn mà vỗ nhẹ tay cô:
– Cháu chưa hỏi sao biết nó không muốn.
Nhìn theo bà Anthony lúc này, Kaylin chớp chớp mắt nhìn bà rất lâu. Trong đầu cô lại nảy ra câu hỏi như bà đã nói. Cô có nên hỏi anh không nhỉ? Mà bình thường cô nói gì anh cũng như mù mà chẳng thèm trả lời cô. Phải là những việc đáng nói lắm thì anh mới chịu trả lời cô.
– Với lại, không phải hai đứa đã có quan hệ rồi sao? Thật sự muốn ở vậy luôn hả? Cô rất muốn có một đứa cháu đấy. Cả cô và chồng cô đều đang muốn có đứa cháu lắm rồi, cả hai đều già rồi sẽ không đợi được lâu đâu. – Bà Anthony lại tiếp tục “tấn công” vào tâm lý của Kaylin.
Thế nhưng bà nói những điều này với Kaylin cũng vô ích. Cô chẳng hiểu bà đang nói cái gì hết.
Vẻ mặt Kaylin lúc này đúng là ngơ luôn.
“Quan hệ gì ạ?” – Kaylin viết xong đưa tờ giấy cho bà đọc.
Thấy được vẻ mặt của Kaylin như này thì bà cũng không có bất lực gì, còn tận tâm mà giải thích cho cô. Đương nhiên là vì muốn Kaylin tự đồng ý kết hôn với Zane. Mặc dù vậy thì việc Zane tự ý đánh chủ quyền kên Kaylin cũng là việc không thể chấp nhận được rồi. Chỉ là bà cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.
– Không phải thằng bé ngủ với cháu rồi sao? Có đúng không?
Kaylin nghe vậy cũng gật đầu. Anh ngủ với cô từ lâu rồi mà nhỉ?
– Vậy thì phải kết hôn, nếu không mọi người sẽ có nhiều lời nói xấu, như vậy sẽ không tốt. Cháu hiểu chứ?
Lần này thì Kaylin phải ngơ ra một lúc, cô hết nhìn chỗ này rồi nhìn chỗ kia, mãi sau đó mới gật đầu với bà.
“Vậy là phải kết hôn với Ngài ấy ạ?”1
– Đúng rồi. Hơn nữa khi cháu làm vợ thằng bé rồi thì cháu có thể ra lệnh cho nhiều người, có thể bắt cả thằng bé làm việc cho cháu nữa. Chỉ cần cháu có bản lĩnh là mọi thứ đều sẽ được hết.1
Kaylin nghe vậy mà mắt cô cũng sáng lên. Nói gì thì nói chứ cô vẫn muốn một ngày nào đó nói Zane đừng có tùy tiện mà đánh cô như thế. Anh không phải cha mẹ mà có thể đánh cô lúc nào cũng được. Thế nhưng nếu vậy thì giờ phải kết hôn với anh sao? Như vậy có ổn không nhỉ? Nếu kết hôn với Zane thì anh có đánh cô nữa không?
Có rất nhiều câu hỏi trong đầu Kaylin lúc này. Vì biết sẽ không dễ dàng gì mà Kaylin đồng ý ngay nên bà Anthony đứng dậy rồi nói tiếp:
– Không cần phải trả lời bây giờ, từ giờ cho tới ngày mai, đúng lúc này thì cháu chỉ cần có cô biết cháu có đồng ý hay không là được rồi.
Thấy bà cho mình thêm thời gian, Kaylin mới giảm bớt sự căng thẳng mà mỉm cười nhẹ với bà. Gương mặt vẫn còn sưng húp, bầm tím nhưng vẫn ánh lên được sự nhẹ nhàng trong cô.
Hai người đứng đó nhìn một lúc thì mới đi vào trong nhà.
Cả bữa tối của ba người cũng trôi qua một cách êm đềm, khác hẳn với bao nhiêu năm ngồi ăn cùng với Zane. Kaylin khi này cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô có bảo ăn xong sẽ rửa bát đĩa, thế nhưng cả hai người lớn đều thúc giục cô lên phòng nghỉ cho khỏe nên cô mới phải đi lên phòng nằm nghỉ.
Ngồi trên phòng Kaylin chọn vài cuốn sách để đọc. Cô vốn dĩ thích đọc nhiều để hiểu hơn một chút, Zane không cho cô đi học thì cô đọc để hiểu. Ít nhất mấy kiến thức đó còn bổ ích hơn là những lúc đi theo Zane đi các nước mà chỉ thấy súng đạn quanh người.
Đọc xong hai cuốn sách thì cũng 22 giờ. Kaylin nhăm mặt xoay người để cất sách ra tủ để tắt điện đi ngủ.
Thế nhưng còn chưa ngủ được thì có tiếng gõ cửa làm Kaylin phải chú ý tới. Đợi mãi mà chẳng thấy ai vào nên Kaylin phải cố đứng dậy để đi ra mở cửa. Hai chân còn đi song song nhìn cực khổ vô cùng.
Nhưng công sức đi ra mở cửa của cô cũng vô ích thật sự. Chỉ vừa nhìn thấy người trước cửa phòng làm cả người cô muốn khuỵu xuống. Thật may là Zane còn đưa tay ra kéo lấy cô lại gần không cô cũng ngã ra sàn luôn rồi.
___________
Xa là nhớ, gặp nhau là thấy có điềm:)