Trịnh Võ Quyết giật mình, những con quỷ ghớm ghiếc đó là do tâm ma của hắn sinh ra sao? Hắc bạch vô thường lúc này ngắm nhìn bốn con quỷ đó mà trầm ngâm.
– ” bốn con quỷ này to lớn hay nhỏ bé đều tùy thuộc vào tham, sân, si, hận của ngươi. Nếu ngươi ít đi những tâm ma đó thì bọn quỷ sẽ bé nhỏ yếu đuối chẳng làm gì được ngươi. Nếu ngươi tâm thiện không làm chuyện ác thì địa ngục thậm chí còn chẳng tồn tại để cho bọn quỷ trú thân. Cho nên nói địa ngục tồn tại hay không đều do ngươi quyết định cả “
Nói đến đây thì bước đến trước mặt Trịnh Võ Quyết mà cười lạnh.
– ” hoả hải địa ngục này là tâm của ngươi hình thành, quỷ trong đó do tâm ma của ngươi sinh ra, lửa trong đó là nghiệp của ngươi đã tạo. Bây giờ thì… vào đó một chút chứ nhỉ?”
Trịnh Võ Quyết nhìn biển lửa bùng cháy, lại thấy lũ quỷ vừa to vừa ghớm ghiếc khiến hắn kinh hãi càng kinh hãi hơn. Hắn vái lạy hắc bạch vô thường mà rên rỉ.
– ” xin hai vị quan sai nghe tiểu nhân nói vài lời. Tiểu nhân làm nghề buôn bán, trong cái nghề buôn bán thì ai mà chẳng muốn mua rẻ bán đắt, ai mà chẳng phải ép giá người khác. Nếu vì buôn bán mà bị tội nặng như vậy thì xin hỏi thế gian ai dám làm nghề buôn bán nữa đây? Còn nói chuyện vị vương tử kia, vốn tất cả đều chỉ là hiểu lầm nho nhỏ. Tại hạ nhầm tưởng vương tử thao túng hồn ma làm điều bạo ngược, lại nóng lòng trừ hại cho dân nên có bồi dưỡng quan trấn một chút tiền gọi là tiền bôi trơn mà thôi. Những chuyện tại hạ làm đều là nghề mưu sinh và xuất phát từ tâm thiện, từ tận đáy lòng không một lời dối trá, xin hai vị quan sai minh xét “
Nói xong thì vái đầu sát đất. Hắc bạch vô thường trước những lời “từ tận đáy lòng” ấy thì bật cười.
– ” phải phải, chúng ta đâu có nghi ngờ lời nói của ngươi. Chúng ta đều tin lời nói của ngươi là thật lòng, chỉ là bị phủ “hào quang nhân vật chính” mà thôi “
Trịnh Võ Quyết nghe thấy lời nói của mình được tin tưởng thì mừng rỡ, nhưng hắn lại không hiểu hào quang nhân vật chính là gì, liền ngước lên nhìn. Hắc bạch vô thường nhìn hắn mà cười nhạt.
– ” ngươi có biết không, tất cả chúng ta đều luôn tự cho rằng mình là người tốt, có mấy ai tự cho mình xấu đâu? Trước đây có một tên cướp chuyên đi rình những người phụ nữ đeo vòng tay vàng mà cuớp. Hắn ra tay tàn độc, chặt lìa tay người ta để cướp vàng, tội ác chồng chất. Thế nhưng khi xuống địa ngục hắn có hối hận không?”
Một câu hỏi đưa ra, Trịnh Võ Quyết ngơ ngác, hắc bạch vô thường lại cười nhạt.
– ” Không hề, không một chút hối hận. Hắn nói rằng tại sao những người đó giàu có nhiều vàng trong khi có nhiều người nghèo khổ , hắn cướp vàng về chia cho người nghèo chính là thay trời hành đạo, và hắn cho rằng hắn là một anh hùng đấy, nghe hay quá phải không? “
Trịnh Võ Quyết ngơ ngác, trước những lời này thì trong lòng hoang mang. Hắc bạch vô thường tới hai bên dìu hắn dậy, nói nhẹ nhàng vào tai.
– ” tên cướp ấy nói thế và hắn tin thế thật, hắn tin hắn là một anh hùng và không thể vào địa ngục, và không chỉ có mình hắn. Có một tên đã hiếp dâm rồi giết chết rất nhiều cô gái, hắn cho rằng lỗi là ở những cô gái đó đã ăn mặc hở hang, hắn làm vậy là trừng phạt để thực thi đạo đức, hắn tự cho hắn là một người cống hiến vì nhân loại.”
Nói đến đây thì bất chợt có chút hoài niệm, như nhớ lại chuyện gì đó, đôi mắt thoáng buồn.
– ” ngươi ở võ giới nên không biết, cách đây khoảng trăm năm ở tu chân giới có một tên thái tử mất ngôi. Triều đại của cha hắn bị lật đổ khiến hắn phải trốn chui trốn nhủi. Hắn trốn trong hang chui ra chiêu mộ binh mã đi cướp chính quyền, chiếm được một vùng đất riêng và gây ra nội chiến khiến sinh linh đồ thán. Hắn cho thuộc hạ đi hành thích dân thường cướp của thì hắn gọi là kháng chiến chống giặc, trong khi người ta tự vệ thì hắn kêu gào người ta là kẻ sát nhân. Công chúa nước ấy cầu viện đến đồng minh là đế quốc Quang Minh nhờ giúp đỡ thì hắn gọi người ta là rước giặc vào nhà, làm tay sai ăn bơ thừa sữa cặn của giặc. Thế nhưng hắn nương nhờ đồng minh của hắn là Ung quốc thì hắn gọi là sự giúp đỡ của bạn bè quốc tế, là tranh thủ sự ủng hộ của nhân dân tiến bộ tu chân giới. Ngươi hiểu chưa? Nhân vật chính luôn luôn đúng. Cho dù hắn có đốt nhà giết người, đẩy bà già xuống biển, hiếp dâm một con heo, thì đó cũng đều vì chính nghĩa mà hành động. Phải, đó là hào quang nhân vật chính đấy “
Hắc bạch vô thường siết chặt tay Trịnh Võ Quyết, bước một bước tiến tới cánh cửa địa ngục, có chút ưu tư.
– ” cuộc đời của mỗi con người đều có hào quang nhân vật chính, bởi họ chính là nhân vật chính trong cuộc đời của mình. Có một tên khát máu chỉ vì giành nhau chỗ ngồi trong quán nước thôi cũng diệt tông người ta, gà chó không tha, trẻ em trong nôi cũng giết, phụ nữ có mang cũng đâm. Nhưng vì hắn là nhân vật chính cho nên tông môn ấy bị diệt là bởi số phận, tên nhân vật chính ấy vẫn chính nghĩa ngời ngời, đức độ tôn quý. Cũng như ngươi vậy, lần trước ngươi bị ma ám thì chính vương tử đã xé con ma ấy ra khỏi người ngươi ngay tại quán phở, cứu ngươi một mạng. Ngươi có ơn không trả, lại lấy oán báo ơn mà giam vương tử vào ngục. Hào quang nhân vật chính của ngươi nói rằng đó chỉ là hiểu lầm nhỏ, không quá quan trọng, thả người là xong rồi phải không? Thế nhưng nghiệp mà ngươi tạo ra thì vẫn cứ ở đó, bởi
ĐỨNG TRƯỚC THIÊN ĐẠO, CHÚNG SINH BÌNH ĐẲNG, ĐỨNG TRƯỚC LUẬT TRỜI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ NHÂN VẬT PHỤ “
Lời nói dứt khoát đanh thép. Nói đến đây thì cũng đã đến trước cánh cửa, lửa thổi ra cũng đã khiến người khác đau đớn rồi. Hắc bạch vô thường lại nhìn vào mà trầm ngâm.
– ” nhân loại u mê, rất sợ sự thật. Dù có gây ra tội lỗi lớn thế nào cũng đều viện lý do bao biện cho hành động của mình, rồi sau đó phủi hết toàn bộ tội trạng, nhưng đâu có chịu hiểu rằng nghiệp mình gây ra thì mình phải trả. Không thấy quả báo không phải là không có mà là chưa đến mà thôi. Khi ở dương thế, con người tự cho là làm đúng luật là được, tức là không có tội. Thế nhưng luật do con người tạo ra thì cũng có lỗ hổng của nó, lợi dụng lỗ hổng của luật để tước đoạt tài sản của người khác thì cũng là ăn cướp mà thôi. Chỉ khác nhau ở chỗ thằng ăn cướp dùng vũ khí để cướp, còn ngươi dùng luật để đi ăn cướp, tội trạng như nhau. Luật trên dương thế không xử được ngươi, và ngươi sống sung sướng dương dương tự đắc. Bây giờ xuống đây có luật âm giới xử ngươi, mà luật âm giới lại thuận theo thiên đạo nên không có lỗ hổng, tội lỗi của ngươi sẽ được tính hết trong cái địa ngục này, không sót một chút nào. Ngươi có khóc lóc kêu oan cũng chẳng ích gì, bởi tất cả nhân quả trên đời đều theo đạo của trời mà thực thi “
Trịnh Võ Quyết lúc này đã không còn lời gì để nói, nhưng địa ngục kia thực sự quá kinh khủng, nhất thời không thể không kháng cự. Hắn liền run rẩy nói.
– ” nhị vị quan sai, ta thật không hiểu, luật âm giới không có lỗ hổng thật sao? Ta vẫn nghĩ có gì đó sai sót “
Trịnh Võ Quyết tỏ vẻ không hiểu, chẳng lẽ ngu đến thế sao? Hắn thật ra không ngu chút nào, mà lại rất thông minh, đang có ý đồ riêng là câu kéo thời gian đến lúc trời sáng. Hắc bạch vô thường bật cười lắc đầu.
– ” thôi được rồi, ngươi đừng có câu giờ nữa. Trời cũng sắp sáng, địa ngục trong tim ngươi thì ngươi cũng nên nếm thử một chút đi”
Nói xong liền trực tiếp ném Trịnh Võ Quyết vào biển lửa. Bị quỷ đánh, bị lửa đốt, Trịnh Võ Quyết gào hét trong đau khổ. Cánh cửa địa ngục từ từ đóng lại, tiếng gào thét trong đau đớn của tên gian thương ấy cũng dần biến mất.