Tiểu hỏa tử gật đầu: “Có.”
Trung Thúc đứng ngồi không yên đi đi lại lại vài vòng. Bình Châu.. tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
* * *
Sáng sớm hôm sau. Trời còn chưa sáng Chu Bình liền rời giường, sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, liền đến thẳng võ đường để tập luyện. Đứng trung bình tấn, chạy bộ sáng sớm, luyện quyền, luyện cung. Trước kia là bản thân dựa theo động tác của Thẩm Lệ để tập luyện, nhưng bây giờ có Lý Nhất, Lý Nhị chỉ điểm, lại có khí cụ chuyên dùng để tập võ trong nội đường, Chu Bình luyện càng ngày càng thuận tay.
Chu Hoài Lâm quét sân, Triệu thị nấu cơm, Chu Dao thì lại có phát hiện kinh người ở phía hậu viện. Nguyên cả một loạt dãy nhà sau, toàn bộ đều dùng để đặt mấy cái giá sách vô cùng chỉnh tề. Trên kệ các loại sách rực rỡ muôn màu. Chỉ riêng thoại bản, đã có ước chừng hai cái giá sách.
“Ông trời của ta ơi, đây là tiên cảnh chốn nhân gian a.” Nhanh chóng tìm mười cuốn truyện cảm thấy hứng thú, Chu Dao hứng thú bừng bừng ôm trở về phòng.
Mà lúc này, Chu Thanh mới sáng sớm đã nộ khí trùng thiên.
“Không phải là cha đã nói đến huyện thành sẽ cố gắng học tập gấp bội sao?” Trừng Chu Hoài Sơn, Chu Thanh chỉ muốn dùng giày chụp chết hắn!
Giờ mão mới mở mắt, lề mà lề mề rửa mặt, lề mà lề mề dùng cơm, rõ ràng 10 phút liền có thể làm xong chuyện, Chu Hoài Sơn ước chừng phải hao nửa canh giờ mới ngồi được vào bàn. Điều này cũng coi như thôi đi. Ngồi vào bàn thì dù sao cũng nên bắt đầu học tập phải không? Kết quả Chu Hoài Sơn hắn thì sao, tiếp tục suốt nửa canh giờ, ước chừng phải đi 5 lần nhà xí. Mỗi lần bình quân thời gian sử dụng khoảng 5 phút!
Nửa canh giờ, đó chính là thời gian một tiếng, hắn tốn đến hơn hai mươi lăm phút đồng hồ chỉ để ở trong nhà xí!
Còn lại ba mươi lăm phút, một hồi ngại bút có chút thô, một hồi ngại phòng có chút tối, một hồi ngại dậy sớm, ăn mỳ có chút khô phải uống nước, uống nước xong lại muốn đi tiểu.
Nhìn chằm chằm Chu Hoài Sơn, Chu Thanh nộ khí đằng đằng bốc lên: “Đến cùng là cha có học hay không?”
Tình tình tốt đẹp đều bay sạch, Chu Thanh vỗ bàn rống to.
Chu Hoài Sơn yếu ớt nhìn Chu Thanh, một mặt vô tội ủy khuất, đáp: “Ta đây không phải là đang học sao? Con người có ba cái cấp bách, con cũng không thể bởi vì học tập mà để ta bị ngẹn nước tiểu chết được.”
Chu Thanh.. “Tức chết ta đối xử tốt với người!”
Nhìn Chu Thanh chuẩn bị bùng nổ, Chu Hoài Sơn yếu ớt nói: “Được, được, ta sẽ học cho giỏi, người trẻ tuổi đừng có tức giận lớn như vậy.”
Bộ dáng dường như hắn đang phải thỏa hiệp cực lớn vậy.
Chu Thanh.. “Đọc!”
Chu Hoài Sơn cuối cùng cũng bắt đầu tiến vào trạng thái tập trung, Chu Thanh cảm thấy mình giống như sắp độ một kiếp nạn rồi. Hư nhược tựa lưng vào ghế ngồi, mùa đông khắc nghiệt như vậy mà lúc này nàng lại muốn ăn một que kem a.
Bởi vì thịt cùng bột mỳ trong nhà chưa đưa tới, Triệu thị liền tạm thời mua một vài món ăn trong tửu lâu của huyện thành.
Giờ ăn cơm trưa, mọi người đang vây quanh bàn ăn cười cười nói nói, thì Trung Thúc tới. Ông đem tới đồ ăn, đồng thời đem chuyện xảy ra đêm qua kể lại một hai.
“Cái gì?” Chu Hoài Lâm dưới tức giận, vỗ bàn đứng lên.
Khóe mặt Chu Hoài Sơn giật mạnh một cái, quát: “Mẹ nó, nhà vốn đã không giàu, lại còn liên tiếp gặp tai nạn.”
Nói xong, quay sang nhìn Chu Thanh, một mặt thổn thức.
“Ta đã nói cái gì, người sống một đời, thì phải tranh thủ hưởng lạc, nếu như chúng ta không có dời ra ngoài, thì lúc này đã sớm chết rồi!”
Chu Thanh..
Chu Hoài Lâm..
Những người khác..
Chu Bình liền nói: “Phóng hỏa đốt nhà, nhất định là Chu Hoài Hải, trừ loại người hư hỏng như ông ta, thì không còn người khác.”
Trung Thúc không hề phản bác. Ông không nhắc tới Chu Viễn, cũng là bởi vì biết chắc chắn một nhà Chu Thanh sẽ có thể đoán ra được Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Lâm đen mặt, đôi môi run rẩy nói: “Hắn vậy mà muốn đốt chết chúng ta!”
Chu Hoài Sơn liền hừ lạnh nói: “Ở chùa Bạch Vân hắn đã muốn cho ngươi ngồi tù, hiện tại hắn từ trong lao đi ra liền muốn thiêu chết chúng ta, quá bình thường!”
Biết được chuyện này, mọi người cũng đều cảm thấy không ăn nổi cơm nữa. Bị kích thích, Chu Bình quay đầu liền đi học hành cực khổ.
Chu Hoài Lâm cũng gác lại bát đũa liền đi báo quan. Bởi vì đồ trong nhà đều bị cháy sạch, những thứ Trung Thúc đưa tới đều là do ông ấy mua, Chu Thanh liền gửi lại tiền cho Trung Thúc. Cũng không thể ở không nhà người ta lại còn trắng trợn ăn không uống không được. Huống hồ, bởi vì bị họ liên lụy, căn nhà thật tốt của Thẩm Lệ ở thôn Khánh Dương cũng đã không còn.
Trung Thúc chối từ một phen, cuối cùng cũng nhận lấy.
Tất cả đồ đạc chuẩn bị cho lễ tết đã không còn, sau buổi cơm trưa, Chu Hoài Lâm lại đi đặt mua. Chu Thanh liền viết một phong thư cho tộc trưởng, bảo Lý Nhất đưa đi.