Trương Anh Hào cùng người hầu nghe xong, gương mặt giật giật liên hồi.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý bọn họ, đi quanh khối băng lớn một lần, xác nhận lại giá trị cục thịt này.
Đây chính là tim của quái vật vũ trụ, nhưng chỉ là một bộ phận rất nhỏ rất nhỏ trong đó.
Về giá trị của quái vật vũ trụ, vỏ ngoài và da là thấp nhất, thứ thực sự có giá là máu thịt và xương, quý nhất là nội tạng. Mà trong nội tạng, tim là có giá trị nhất.
Cố Thanh Sơn không để ý bên cạnh còn có người, lấy Địa kiếm ra bắt đầu mổ xẻ tảng băng.
Tảng băng cứng rắn là thế, vậy mà ở trước Địa kiếm chẳng khác nào đậu hũ mềm. Nơi Địa kiếm cắt vào, băng đá lập tức vỡ nát.
Cố Thanh Sơn vung trường kiếm, rất nhanh đã lấy được quả tim nhỏ bé kia ra ngoài.
Người hầu ở bên ngoài sớm đã có chuẩn bị, lấy ra hòm ướp lạnh cỡ nhỏ có vỏ ngoài làm bằng kim loại.
Cố Thanh Sơn đặt quả tim của quái vật vũ trụ vào, cười nói: “Đa tạ.”
Người hầu hơi cúi người, lấy lòng đáp: “Ngài là ông chủ mới của chúng tôi, đây đều là việc chúng tôi lên làm.”
Người hầu mang theo hai người, lại đến một chỗ khác bị bức tường sắt thép đóng kín.
“Đây là phần thưởng thứ hai, một người kỳ quái.”
“Chúng ta cần cái này không?” Trương Anh Hào không nhịn được chen miệng nói.
“Dĩ nhiên không.” Cố Thanh Sơn vốn không muốn nhìn nữa nhưng một ý niệm bỗng nhiên nảy ra. Lúc này, nỗi lo lắng âm thầm luôn trú ngụ sâu trong lòng hắn bất chợt trào dâng.
Cố Thanh Sơn giật mình, trên lưng ứa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Sao mình lại như vậy?
Cố Thanh Sơn lập tức chú ý đến.
Tu sĩ đôi lúc sẽ có một ít có linh cảm, có cảm ứng với một vài chuyện sắp xảy ra.
” Chờ một chút.” Hắn nói: “Cứ xem trước đã rồi nói.”
Người hầu nghe theo liền đi mở cửa.
Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào nhất thời cũng có chút hiếu kỳ. Trước đó họ đã nghe người hầu nói rằng phần thưởng thứ hai là một người kỳ quái, nhưng như thế nào mới được xem là kỳ quái chứ?
Bức tưởng bằng sắt thép chậm rãixê dịch sang một bên.
Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào ngây người.
Không hề giống với vừa rồi, đây là một không gian vô cùng chật hẹp.
Một lão già gầy đét, tay chân cùng cổ bị vòng sắt cực dày kẹp lại, dán sát ở trên tường thép. Khoang bụng của lão bị mổ xẻ, bên trong trống trơn, ngũ tạng không thấy đâu.
Nhưng nhìn ngực lão còn phập phồng, chứng tỏ vẫn còn đang hô hấp.
Lão ta nhắm hai mắt, có vẻ như đang ngủ.
“Ông ta còn sống?” Mặt Trương Anh Hào biến sắc, trở nên đông cứng.
“Đúng vậy, còn sống.” Người hầu trả lời.
Trương Anh Hào há hốc miệng, nửa ngày nói không ra lời.
Thân là đại quý tộc của Cửu phủ, từ lúc còn rất nhỏ, anh ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu đồ vật quái lạ, nhưng những thứ đó cũng không bằng một màn trước mắt này, đem tới ý vị sâu xa.
Một người mất hết ngũ tạng, lại vẫn còn sống.
Nếu người này bị đột biến gien, vậy thì từ phương diện DNA mà nói, chỉ cần ghi chép và lấy một đoạn DNA tương ứng là có thể nghiên cứu ra bí mật tại sao không chết.
Còn nhìn từ góc độ y học và sinh vật học, đây chính là một cột mốc của cả lịch sử văn minh của nhân loại.
“Xin hãy cẩn thận một chút.” Người hầu nghiêm túc dặn dò.
“Tại sao?” Trương Anh Hào nhìn người trên vách tường, giống như đang nhìn một báu vật.
“Bởi vì lão ta rất dữ.” Cố Thanh Sơn vừa nói vừa thở dài thườn thượt. Hắn có chút bi thương, cho nên nhắm hai mắt lại.
Đời này, vận mệnh vẫn không diễn ra theo quỹ đạo vốn có. Cục diện mà hắn luôn sợ, rốt cuộc đã đến rồi, đến rất sớm.
Lặng lẽ thở dài, Cố Thanh Sơn mở mắt ra, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, hỏi: “Các anh tìm thấy người này ở đâu?”
Người hầu kia trả lời: “Lão từng là một nhân viên của chúng tôi, đột nhiên nổi điên đi cắn ông chủ. Ông chủ tiện tay phế bỏ lão, kết quả lão lại không chết.”
“Thật đúng là trong cái rủi có cái may, may mà đối tượng lão chọn lại là Võ Tôn.” Cố Thanh Sơn vừa nói vừa bước mấy bước về phía trước.
Người trên vách tường cảm nhận được hơi thở của người sống, chợt mở mắt ra, nước bọt trong miệng văng tung tóe.
Gừ!
Lão ta gầm thét, vùng vẫy, muốn thoát khỏi bức tường.
Nhìn dục vọng điên cuồng trong mắt lão, Trương Anh Hào bỗng hiểu ra.
Kẻ này đang rất đói, hơn nữa lão muốn ăn hết tất cả.