“Ở đây vài năm, ít ra tâm tôi của tôi sẽ tịnh lại đôi chút. Có lẽ những việc tôi muốn quên, cũng sẽ dễ dàng quên được.”
Thời gian thấm thoát mới đó mà đã bốn năm. Trong suốt bốn năm qua Bách Thời, Bách Thần và Trục Kha rất thường đến thăm và trò chuyện cùng Hạ Trì.
Hạ Trì đã có thể cười nhiều hơn, bao nhiêu nỗi niềm và tâm tư cũng với đi bớt. Đến năm thứ năm, trái tim và nội tâm của hắn cũng đã bình yên hơn.
Mỗi lần thấy gia đình ba người của Bách Thời, Trục Kha và Bách Thần đến với một trạng thái vui vẻ hạnh phúc, Hạ Trì đã không còn thấy ghen tỵ nữa, ngược lại, hắn cũng thấy hạnh phúc lây luôn.
Bốn năm trong tù, tuy Hạ Trì vẫn không thể ngừng yêu Bách Thời, nhưng hắn đã không còn ý niệm muốn một ngày nào đó Bách Thời sẽ là của mình nữa. Hắn tôn trọng với mọi quyết định và cảm xúc của Bách Thời.
Nhìn thấy Bách Thời tươi vui, đó là điều duy nhất khiến hắn mãn nguyện và an tâm. Tuy nhiên, hắn vẫn luôn muốn tranh giành tiện nghi với Trục Kha từ… Bách Thần.
Bách Thần hiện tại đã bảy tuổi rồi, nhưng vẻ đáng yêu vẫn không thay đổi, vẫn yêu thích Hạ Trì như cũ. Mỗi lần đến thăm Hạ Trì, thằng bé đều rất phấn khởi, phấn khởi đến mức cứ muốn nói chuyện mãi với Hạ Trì mà quên luôn Bách Thời và Trục Kha ở cạnh.
Trục Kha thở dài, đùa giỡn nói: “Tôi thấy cậu nên ở trong này lâu lâu đi bạn hiền. Cậu mà ra ngoài chắc tôi mất con luôn quá. Nhìn đi, cứ cái kiểu này, nó sẽ quên mất ba ruột của nó là tôi luôn quá.”
Một năm nữa lại trôi qua. Chỉ còn hai năm ngắn ngủi nữa thôi Hạ Trì sẽ được trả tự do.
Nhưng không ngờ, vào một sáng, Hạ Trì đột nhiên được thông báo rằng hắn sẽ chỉ ở đây thêm một tuần nữa là có thể ra ngoài. Vài ngày sau Hạc Lân đến thăm hắn thì hắn mới biết Hạc Lân đã nhờ cha của cậu giúp đỡ hắn.
Lần này thì Hạ Trì không từ chối nữa, vì hắn thực sự là muốn ra lắm rồi. Một tuần sau đó, Hạ Trì đã thực sự rời khỏi cảnh ngục tù.
Hạc Lân đưa một dàn xe toàn là dân mafia đến để đón Hạ Trì. Hạ Trì nhìn thấy cảnh này mà thầm đỡ trán, nói với Hạc Lân: “Bộ cậu định đưa tôi đi đánh nhau hay sao vậy? Làm hơi lố rồi.”
“Cậu thông cảm đi, tôi sắp sửa lên chức lão đại, phải ra oai tí.”
“Ba cậu về hưu à?”
“Không, ông ấy chuẩn bị mở thêm một số khu kinh doanh nữa, khu mới này sẽ do tôi nắm trùm.”
“Chúc mừng nhé.”
“Cậu muốn vào làm không? Tôi chừa cho cậu một chỗ.”
“Thôi thôi, tôi muốn làm ăn như người thường. Không làm mafia đâu, cậu biết tôi rất dễ bị ảnh hưởng với những thứ xấu mà. Tôi mà dính vào rồi là không kiểm soát được đâu.”
“Ý cậu là chơi với xã hội đen như tôi thì cậu sẽ xấu như tôi à? Cái tên này, tôi giúp cậu mãn hạn tù sớm mà dám nói thế á?”
“Cái đó là cậu tự nghĩ chứ tôi có nói đâu.” Hạ Trì nhún vai.
“Chắc tôi nhét cậu vào trong tù tiếp quá.” Hạc Lân buồn bực.
Hạ Trì cười trêu chọc: “Muộn rồi ạ.”
Hạc Lân đưa Hạ Trì về nhà, Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi vốn không biết Hạ Trì được về sớm nên không đề phòng, ngay khi Hạ Trì vừa bước vào Lệ Thi đã nhào tới ôm hắn chặt cứng khóc nức nở nói nhớ con trai.
Hạ Cảnh Thâm ở bên cạnh cũng kiềm chế để không khóc nhưng trong lòng lại rất vui. Dì Từ đã già đi rất nhiều, hắn cũng ôm lấy dì Từ.
Sau khi tâm tình với gia đình, Hạ Trì chạy đến nhà Bách Thời. Vừa đi ra khỏi thang máy, hắn đã nhìn thấy Bách Thời, Trục Kha và Bách Thần đang đi về hướng này.
Bách Thần nhìn thấy Hạ Trì thì nhảy dựng lên, chạy ào đến, Hạ Trì dang tay ôm Bách Thần, sau đó nói: “Papi về chơi với Thần Thần.”
Hạ Trì cười thỏa mãn: “Papi?”
“Cách gọi ba của con. Từ nay, papi sẽ ba của con.”
Hạ Trì ngước đầu nhìn Bách Thời và Trục Kha đằng xa, cả ba người đều không còn gì nặng lòng cả. Tất cả đau thương đều đã được bỏ lại ở phía sau.
Hiện tại, tất cả sẽ được diễn ra chỉ với những thứ gọi là hạnh phúc.
Hạ Trì bế Bách Thần lên, tiến đến chỗ của Bách Thời và Trục Kha, hỏi: “Hai người định đi đâu?”
“Bách Thần đòi đi chơi công viên. Cậu đi luôn đi.” Trục Kha nói.
“Đương nhiên rồi.”
Nói xong, cả bốn người ba lớn một nhỏ đi dọc dãy hành lang đầy ánh sáng chan hòa, vừa nói chuyện vừa cười đùa. Đây chính là sự mở đầu cho cuộc cuộc sống ngập tràn màu nắng của bốn con người này.
Ba tháng sau, Hạ Trì đang ngồi trong phòng tổng giám đốc làm việc thì có người gõ cửa. Tuy từng là người đi tù, nhưng may mắn là gia đình hắn lại có điều kiện và công ty riêng, nhờ vậy mà có thể một bước lên làm boss chỉ trong ba tháng trau dồi.
“Vào đi.” Hạ Trì vẫn cúi đầu làm việc.
“Tôi đến nhận lại điện thoại.”
Hạ Trì vừa có thể làm việc vừa có thể trao đổi với khách rất chuyên nghiệp: “À, cậu là người đánh rơi điện thoại ở trung tâm thương mại phải không? Chờ chút nhé.”
Hạ Trì bấm máy vi tính vài cái, sau đó lấy từ trong học tủ ra, ngẩng đầu lên nói: “Của cậu… “
Hạ Trì nhìn thấy người trước mắt thì bất ngờ: “Andy!”
“Lâu rồi không gặp.” Andy cũng đối đáp lại.
Hạ Trì thất thần giây lát, sau đó đi đến trả điện thoại cho Andy. Andy cầm lấy, nhưng Hạ Trì chưa chiu buông ra.
“Sao vậy?” Andy khó hiểu.
“Cậu phẫu thuật thẩm mỹ sao? Nhìn cậu của bây giờ, thật sự rất… xinh đẹp.”
Andy hơi ngượng: “Không có, tôi đâu có giàu đâu mà phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Tôi sắp xong việc rồi, cậu có thể ngồi chờ tôi một lát, sau đó cùng nhau đi ăn tối không?”
Andy hỏi do dự, nhưng sau đó lại gật đầu đồng ý.
“Được.”
…HOÀN TRUYỆN….