Sóng đánh càng gần, tầm nhìn cũng mở rộng từ cái đuôi đến toàn bộ con cá mập.
Phó Viễn Xuyên: “…”. Con cá mập đâu chỉ to gấp đôi người cá.
“Cái này ăn được không?”, Quân Thanh Dư hoàn toàn không thấy nguy hiểm chút nào, cậu túm đuôi con cá mập hỏi: “Cái này có ngon không?”.
Phó Viễn Xuyên bất lực, lúc này vốn nên giải thích rõ sự nguy hiểm của con cá mập trong tay cá nhỏ, nhưng thấy cậu hỏi rất nghiêm túc, những lời dạy dỗ lại không sao nói ra được. “Anh đã bảo gặp nguy hiểm thì phải chạy cơ mà?”.
Quân Thanh Dư chớp mắt, rất thành thật đáp: “Nhưng em đâu có gặp nguy hiểm”. Quất đuôi một cái con cá mập đã bất động rồi, không sợ chết ngay, có lẽ chỉ ngất đi thôi.
Quân Thanh Dư hỏi: “Thế cái này có ăn được không?”.
“Ăn được, nhưng mùi vị có lẽ sẽ không ngon”, Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ lên, giúp cậu gỡ cát dính trên tóc, “Nếu em muốn ăn thì có thể thử”.
“Không ngon à?”. Quân Thanh Dư hơi suy nghĩ, “Vậy thôi đừng ăn”. Một con bự như thế, không ngon, để thừa thì lãng phí lắm.
Quân Thanh Dư thả tay, đương lúc cậu suy nghĩ xem có nên quất đuôi cái nữa tiễn con cá mập về biển hay không thì một con sóng đánh tới, Quân Thanh Dư tiện đà đẩy đi luôn.
Phó Viễn Xuyên thấy vậy bèn nói: “Ăn hải sản khác trước đi”. Hải sản là phải ăn tươi, bắt lên nhiều như vậy, hình dạng thể loại gì cũng có, khả năng sẽ không ăn hết được.
“Vâng”. Quân Thanh Dư giơ hai tay lên, “Bế em”.
Quần áo mang đến không có tác dụng nhiều lắm, Phó Viễn Xuyên bế cá nhỏ lên, “Em không biến ra hai chân à?”.
“Lát nữa rồi biến ra chân”, Quân Thanh Dư vừa từ dưới biển lên, đuôi cá không dính cát, nhưng hai chân thì có, thế nên cậu không muốn biến ra hai chân.
“Ừ”.
Trên giá nướng đặt một đống xiên, vài loại cá thêm vài loại có vỏ, tất cả đều đã chín hé mở vỏ.
Quân Thanh Dư về thu dọn qua, tắm tráng nước biển trên người rồi mặc quần áo vào. Mái tóc chưa sấy khô, ở trên bờ để gió thổi khô từ từ là được.
Phó Viễn Xuyên tách mở loại có vỏ sang một bên, không thêm bất cứ gia vị gì mà đưa cho cá nhỏ luôn, “Em thử xem”.
Những thứ này nướng chín xong được đặt một bên đợi nguội nên lúc này ăn vào là độ ấm vừa phải. Bên trong vỏ còn lại chút nước, rất tươi mới, vị mặn vừa phải, thịt bên trong cũng sạch sẽ.
Phó Viễn Xuyên chẳng hề lo việc ăn uống của bản thân, đút Quân Thanh Dư ăn cá nướng rồi mấy loại có vỏ, còn chọn ít sashimi đặt lên đĩa, tiếp đấy thì bóc vỏ cua.
Có lẽ đang là mùa hải sản nên phần thịt rất nhiều. Quân Thanh Dư ăn không được bao nhiêu, hơn nữa trước đấy đã ăn cá sống, giờ ăn mấy miếng đã no rồi.
“Em không ăn nữa đâu”, ăn xong miếng tôm hùm cuối, Quân Thanh Dư cầm lấy tôm hùm với cua chưa bóc vỏ, bóc xong thì lấy thịt bên trong đút cho Phó Viễn Xuyên, “Anh ăn nhiều vào”.
“Còn nhiều lắm, ăn thêm chút nữa nhé?”.
“Ư… Em ăn no rồi”. Quân Thanh Dư chăm chú bóc vỏ cua, động tác vô cùng lưu loát. Móng tay của người cá có thể dễ dàng rạch mở vỏ loài giáp xác, bóc lấy thịt bên trong, đặt gọn gàng vào trong đĩa.
Quân Thanh Dư bốc một miếng thịt cua, nói: “A–“.
Phó Viễn Xuyên há miệng ăn rồi quay đi múc một bát canh hải sản. Ăn nhiều cá quá rồi, uống chút canh hẳn vẫn có thể.
Hải sản rất nhiều, hai người ăn no rồi mà vẫn còn thừa không ít. Quân Thanh Dư đặt bát canh xuống lau qua tay, giấy ướt chuyên khử mùi tanh rất hữu dụng, lau qua thôi là chỉ còn lại hương hoa quả nhè nhẹ. Bờ cát sẽ có người máy dọn dẹp, ngoài than củi đã cháy xong thì chẳng còn gì cần bọn họ đụng tay vào nữa.
Ăn xong Quân Thanh Dư lại xuống biển. Cậu biến ra đuôi cá đợi Phó Viễn Xuyên đến. Lúc ở dưới nước cũng có thể thoải mái biến to nhỏ, nước nông thì biến nhỏ, bơi vòng quanh phần eo Phó Viễn Xuyên.
Đuôi cá mềm mại vô thức quét qua eo, Phó Viễn Xuyên khựng lại, vươn tay vào nước bắt cá.
Tầm nhìn trên mặt nước không quá rõ ràng, lại thêm sóng biển thi thoảng vỗ về, Phó Viễn Xuyên cũng chỉ vươn tay trêu chọc cậu. Nhưng giây tiếp theo, lần nữa nhấc tay lên, trong lòng bàn tay là một người cá nhỏ màu vàng kim đang cuộn tròn.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, “Ta?”. Người cá nhỏ hoàn toàn không biết mình vừa làm gì, thấy anh chìa tay ra thì nằm vào thôi.
Quân Thanh Dư bám lấy ngón tay Phó Viễn Xuyên ngồi dậy, “Sao thế?”.
Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên dịu dàng, ngón tay cọ nhẹ lên má cá nhỏ, “Không có gì”.
Càng đi xa hơn thì nước càng sâu. Lúc mực nước đã ở mức nhất định, Quân Thanh Dư lần nữa biến đổi kích cỡ, ôm lấy Phó Viễn Xuyên từ đằng sau, thân hình gần như không khác anh là bao.
Nước biển không vượt quá đầu, mái tóc vàng kim tung xõa sau lưng, Quân Thanh Dư cười tít mắt, “Bu~”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay vuốt ve má cá nhỏ, khiến âm thanh thay đổi.
“Hưm~”, Quân Thanh Dư nắm lấy tay anh, đuôi cá khẽ quẫy theo tiếng hưm.
Ngay sau đó, đuôi cá lại quẫy, mang theo Phó Viễn Xuyên cùng lặn xuống.
Cảnh sắc dưới đáy biển là độc nhất, là vẻ đẹp mà không một thứ gì có thể khắc họa lại được. Chỉ có nhìn tận mắt mới biết cảnh đẹp ra sao.
Hòa vào đàn cá, những con cá thân dẹt có sọc vàng chậm rãi bơi về phía trước. Nhưng người cá màu vàng kim đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của Phó Viễn Xuyên.
“Mỹ” trong mỹ nhân ngư chưa bao giờ chỉ là trang trí, dù xét về dáng người hay gương mặt, tất cả đều là sự ưu ái của tạo hóa.
Chẳng biết khi nào mà bình ô xi mini đã sắp cạn, sắp sửa nổi lên mặt nước. Quân Thanh Dư cũng nhận ra, cùng anh bơi lên mặt nước.
Nước biển thuận theo gò má trượt xuống, một cái chớp mắt, nước biển đọng trên lông mi cũng rơi xuống, lập tức hòa vào biển sâu.
Mặt trời dần buông xuống, hoàng hôn phối với biển lớn, lại một khung cảnh huy hoàng khác.
“Cá nhỏ?”.
“Ưm?”.
Nhìn cá nhỏ trong mắt ngậm ý cười, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi đổi. Anh ôm lấy ánh sáng của riêng mình vào lòng, cúi đầu xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Quân Thanh Dư nở nụ cười rạng rỡ, ôm lấy cổ anh đáp lại.
Hai người trao nhau nụ hôn dưới ánh chiều tà. Dưới màn trời ấm áp từ từ chìm xuống biển sâu.
Hết chính truyện