Đại thần không nói tiếng nào ôm Cửu Thủy Tiên bước vào hồ nước, mới vừa vào đã biến mất không thấy đâu nữa.
Dường như vì có người tiến vào mà sương khói trên hồ bắt đầu biến mất, nhưng mà vào lúc này một bóng người bỗng giáng xuống từ trên trời, bùm phát rơi vào trong hồ, cấp dưới canh giữ bên ngoài nháo nhác kinh ngạc, cùng lúc đó hai mắt Bạch Trúc chợt lóe rồi cũng nhảy vào theo.
Động tác đại thần quá nhanh nên Cửu Thủy Tiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì khi mở mắt ra đã thấy mình đang ở nơi khác.
Y vẫn ở trong nước, đúng hơn là trong một cái hồ.
Lướt mắt nhìn quanh lại bỗng thấy quen mắt lạ kỳ, đợi tới lúc nhìn thấy hòn đảo nhỏ xa xa mới chợt hiểu ra, đây không phải là cái hồ vừa rồi lúc đại thần dẫn y tới đã đi qua sao, hòn đảo kia không phải hòn đảo y vừa lên lúc nãy sao, sao bọn họ lại bị truyền tống ra ngoài đảo rồi? Đây là bí cảnh kiểu gì vậy?
Đang lúc nghĩ ngợi đại thần cũng trồi lên từ dưới nước, tóc giao nhân không thấm nước nên nước xối lên tự động hóa thành bọt nước chảy xuống, làn da cũng giống vậy, tựa như bị ngăn cách bởi một lớp màn mỏng, không bị thấm ướt như những chủng tộc khác.
Cả người đại thần ướt đẫm, bọt nước men theo trán hắn nhỏ xuống, may là hắn đang vấn tóc nên không tới mức đầu bù tóc rối ướt nhem.
Cửu Thủy Tiên bơi tới cạnh y, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy góc nghiêng của đại thần, không nhịn được hai mắt sáng ngời, lần đầu tiên y phát hiện hóa ra góc nghiêng của đại thần lại hoàn mỹ tới vậy!
Đường cong mượt mà, cái trán đầy đặn, sống mũi thẳng tắp rồi tới chiếc cằm bên dưới, quả thật quá hoàn mỹ, trời má ơi không chịu nổi.
Cửu Thủy Tiên rất hài lòng với mặt mình, chỗ duy nhất cảm thấy không hoàn mỹ chính là góc nghiêng, chợt phát hiện được góc nghiêng hoàn mỹ trăm phần trăm trên mặt người khác trong lòng bỗng chốc nổi lên sự hâm mộ lại ghen tị.
Y cứ ngơ ngác như vậy mãi cho tới khi đại thần đưa tay búng lên trán một cái mới chịu sực tỉnh lại, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của đại thần lại bỗng dưng cảm thấy lúng túng, hai tai cũng nóng lên.
“Đi thôi.” Một tay đại thần choàng lên vai y, “Đi tới đảo giữa hồ.”
“À, vâng.” Cửu Thủy Tiên ngơ ngác đáp lại.
Nhưng còn chưa đợi hai người bơi đi bỗng lại có một tiếng ầm nữa vang lên, hai bóng người trồi ra từ trong nước, một người còn xuất hiện ngay bên cạnh Cửu Thủy Tiên.
Đại thần nhanh tay lẹ mắt vội kéo y bơi sang một bên.
“Khụ khụ…” Người trồi lên trước là một thiếu niên, tóc dài màu bạc cộng với gương mặt thanh tú, tuy rằng sau lưng không thấy cánh nhưng dấu ấn vàng kim giữa trán đã chỉ ra cậu là vũ tộc.
Người trồi lên sau lại là Bạch Trúc, cô lau nước trên mặt trỏ vào thiếu niên kia: “Đại ca, cẩn thận người này, cậu ta đột nhiên rơi xuống từ trên trời rớt đúng vào ao, em cuống lên nên cũng vội nhảy theo.”
Thiếu niên vội vàng vừa ho khan vừa giải thích: “A, khụ, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi vốn đang làm nhiệm vụ nhưng đột nhiên xảy ra chuyện mới bất cẩn rơi xuống, thật sự xin lỗi, tôi…”
Tới khi nhìn thấy Cửu Thủy Tiên tiếng nói bỗng im bặt.
“Vương, vương gia…”
Tới rồi!
Trong lòng Đỗ Cửu thót một cái, khỏi cần nói cũng biết chắc chắn người trước mặt là nam chính thụ, dựa theo hướng phát triển của cốt truyện thì hạt châu đại thần dùng mở ra bí cảnh vốn nên là của nam chính thụ Trừng Hoằng Trạm Bích, cũng là một mình cậu ta mở ra bí cảnh, lần này hạt châu bị đại thần lấy được trong lòng Đỗ Cửu còn trộm thấy may mắn, hiện giờ xem ra cốt truyện chủ động sửa chữa mà kéo nam chính thụ tới đây.
Trong lòng y bỗng chốc có hơi cuống, lần này tâm tư Tần Cửu Chiêu quá sâu không tiện tán đổ, hơn nữa còn có thiết lập nhân vật của Cửu Thủy Tiên hạn chế, khó khăn lắm mới ở riêng với nhau được ai ngờ đối thủ lại rơi xuống từ trên trời, nếu lỡ đâu đại thần vừa mắt nam chính thụ thì chả phải người khóc là y sao!
Ánh mắt Bạch Trúc đảo một vòng giữa Trình Hoằng và Cửu Thủy Tiên, nói: “Cậu là ai? Cậu quen anh Tiểu Phong à?”
Trình Hoằng dùng ánh mắt si ngốc mà nhìn Cửu Thủy Tiên, thấy y nhíu mày bày ra vẻ mặt xa lạ với mình thì vẻ mặt trở nên ảm đạm, trong mắt cũng hiện lên đau thương khôn kể, cười khổ khẽ lẩm bẩm: “Không, không quen…”
Ai hai à lúc anh nói câu này có thể đừng trưng ra bản mặt thế kia không? Anh dùng vẻ mặt như vậy nói không quen anh cảm thấy người ta tin chắc?!
Cửu Thủy Tiên ngơ người: “Tôi bảo nè cậu nhận lầm người rồi đúng không, tôi có quen biết gì cậu đâu nào, trước kia tôi chưa từng gặp cậu đúng chứ?”
Trình Hoằng nghe vậy vẻ mặt càng thêm ảm đạm, ánh mắt càng đau thương, ẩn ẩn toát ra sự ai oán nhưng ngoài miệng lại nói với Bạch Trúc: “Cô nương hiểu lầm rồi, tôi thật sự không quen biết cậu Phong.”
“Vậy sao?” Bạch Trúc chớp chớp mắt, “Không phải rõ ràng cậu đang gọi anh ấy là cậu Phong sao?”
Làm ơn đi, còn ai chưa nghe cái tên Phong Hoa Tuyệt Đại của y nữa, người chơi trong này đều gọi y là cậu Phong đó biết không?!
Cửu Thủy Tiên vừa mờ mịt vừa cạn lời, y chưa từng gặp người này nên cơ bản không hề quen biết cậu ta được chưa, ăn nói xà lơ kiểu này đầu óc không bị gì chứ?
Y biết sức quyến rũ của mình rất lớn, có không ít người kêu gào đòi gả cho y, trong quang não cũng có không ít fans thật lòng thật dạ gọi y là chồng nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp đụng mặt người ảo tưởng ra bản thân có gì đó với y.
Ây, con người quả nhiên không thể quá hoàn hảo.
Cửu Thủy Tiên đã coi Trình Hoằng là fan não tàn của mình, hơn nữa còn là cái loại bị lậm quá sâu nữa, là một thần tượng đạo đức tốt y bèn tận tình khuyên răn: “Vị này, à, cậu trai này, tôi thấy cậu cũng không bao lớn, đoán chừng là vẫn còn đi học nhỉ, tôi biết cậu là fans của tôi, cậu thích tôi tôi có thể hiểu được nhưng tôi thật sự không quen biết cậu, cậu xem, hiện giờ tôi còn có chuyện cần làm, đợi tôi làm xong sẽ gửi hình kèm chữ ký cho cậu, hay là chụp ảnh với nhau cũng được, vậy nhé?”
“Tôi biết, tôi hiểu rồi.” Trình Hoằng hít sâu một hơi, lau lau vệt nước trên mặt, dáng vẻ như đang cố kìm nén, “Là do tôi nhận lầm người, xin lỗi anh nhiều…”
Cửu Thủy Tiên:…
Cậu biết cái gì hả?! Cậu hiểu cái giống gì?! Tôi đã nói rõ ràng lắm rồi mà chàng trai! Cái vẻ mặt này của cậu ai không biết còn tưởng rằng tôi làm ra chuyện gì rất có lỗi với cậu đấy!!
Bạch Trúc lập tức thuận nước chêm lời: “Anh Tiểu Phong thật sự không quen biết cậu ta sao? Có thể là do lâu rồi nên quên mất không? Dù sao ở đây cũng không có người ngoài nên nói rõ hết mọi chuyện là được rồi.”
Cửu Thủy Tiên híp híp mắt nhìn cô một cái: “Anh thật sự không biết cậu ta, chẳng lẽ Tiểu Trúc không tin anh mà ngược lại lại đi tin tưởng một người xa lạ ngay cả tên còn không biết à?”
Bạch Trúc mở miệng thở dốc, đáp: “Đương nhiên em tin anh Tiểu Phong rồi.”
“Tôi tên Trình Hoằng… Trạm Bích, Trừng Hoằng Trạm Bích.” Trình Hoằng không nhịn được xen lời, nói xong trưng ra vẻ mặt mong chờ nhìn Cửu Thủy Tiên, dường như cho rằng y có thể nhớ lại cái gì vậy.
Cửu Thủy Tiên nhíu chặt mày nhớ lại người mình từng quen biết từ nhỏ tới lớn, thật sự không có ai tên Trình Hoằng, càng không nhớ rõ đã từng gặp người trước mắt này.
“Coi chừng cậu ta.” Đại thần nghiên cứu xong hoàn cảnh bốn phía chợt tỉnh lại mở miếng, ý bảo Bạch Trúc, “Cô chờ ở đây với cậu ta.” Giữa mày đã toát ra chút không kiên nhẫn mà kéo Cửu Thủy Tiên, “Đừng quan tâm tới nữa, cứ hoàn thành nhiệm vụ trước đã.”
Bạch Trúc mấp máy môi, đáy mắt thoáng qua một chút không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn không dám cãi lời, đành gật đầu: “Đại ca yên tâm, em sẽ giám sát cậu ta thật kỹ.”
Đại thần tin y!
Đôi mắt Cửu Thủy Tiên sáng lên, tuy rằng đại thần không thể hiện rõ ra nhưng thái độ này đã rất rõ ràng, y lập tức thấy cảm động vươn tay quàng lên eo đại thần: “Để tôi.”
Y là giao nhân, nói tới chuyện bơi lội thì ai có thể so với y chứ.
Sau đó không nói thêm tiếng nào nhanh chóng vung đuôi phóng tới mấy mét khiến bọt nước ập vào hai người Trình Hoằng và Bạch Trúc, cực kỳ chật vật.