Vương Cửu Long cởi áo khoác của mình ra, gấp thành một cái nệm êm thật dày, đặt xuống nơi y vừa quỳ, cười nói với y: ”Trời lạnh, quỳ lâu sẽ đau đầu gối.”
Trong lòng Trương Cửu Linh hết sức cảm động: ”Vậy còn ngươi? Ngươi không đau à?”
”Ta không sao đâu mà!” Vương Cửu Long nhướng mày cười: ”Từ nhỏ ta đã bị phạt không biết bao nhiêu lần rồi, ta đã luyện được kinh nghiệm từ lâu! Nhà ngươi thì không có quy tắc đó, chắc chắn là ngươi chịu không nổi.”
Hắn nói vậy trái lại khiến Trương Cửu Linh thấy hơi xấu hổ, y cũng vội muốn cởi áo khoác ngoài của mình ra, chồng cho hắn một cái nệm, Vương Cửu Long lật đật ngăn y lại: ”Đừng cởi đừng cởi, đêm xuống lạnh đấy!”
”Vậy ngươi không lạnh à?” Trương Cửu Linh càng thấy ngại.
Vương Cửu Long giơ cánh tay vỗ lên cơ thể mình: ”Ta rất khỏe mạnh, sao lại sợ lạnh chứ?”
Trương Cửu Linh không phản đối, cãi nhau ầm ĩ lâu nay nên y vẫn chưa quen với một Vương Cửu Long quan tâm chăm sóc như thế, mặt y nóng ran, cũng may là da đen nên không nhìn ra.
”Vậy nếu ngươi lạnh thì phải nói tới ta đấy!” Trương Cửu Linh buộc nút thắt áo lại, quỳ lên áo của hắn, đúng là rất mềm mại, đầu gối không đau chút nào, Trương Cửu Linh không khỏi cười nói: ”Đúng là không đau này, cũng không lạnh, ngươi hay thật, giàu kinh nghiệm ghê!”
”Ta cần cái kinh nghiệm này làm gì cơ chứ!” Ngoài miệng Vương Cửu Long thì ghét bỏ nhưng hắn vẫn bật cười, đúng là càng nhìn càng thấy đáng yêu, nhắc tới thì cũng phải cảm thán thế sự vô thường, nếu quay lại ba tháng trước, có đánh chết hắn cũng sẽ không nghĩ có ngày mình lại thích tên này.
”Ca! Ca ơi?”
Phía sau hòn non bộ ở bên cạnh truyền đến tiếng của Sam Sam, Vương Cửu Long tỉnh táo lại, cùng Trương Cửu Linh quay đầu qua nhìn, Sam Sam nhìn xung quanh, sau khi xác định là không có ai, lúc này mới rón rén chạy tới.
”Muội sao thế?” Vương Cửu Long thấy vẻ mặt của em gái mình kỳ lạ, không thể không hỏi: ”Không thể nào là cha định đuổi ta ra khỏi nhà chứ!”
Sam Sam không có tâm trạng để trêu hắn, nàng ấy nhíu chặt mày nói: ”Ca, không xong rồi, cha vừa mới giao hết công việc kinh doanh trong nhà cho đường ca rồi!”
Vương Cửu Long hừ một cái: ”Không phải đúng như ý ông ấy muốn à? Ta phải chúc mừng ông ấy được như ý nguyện ấy chứ!”
”Đến giờ nào rồi mà huynh còn giở thói trẻ con ra nữa!” Sam Sam vỗ hắn một cái, vội vã nói tiếp: ”Muội còn nghe huynh ấy khuyên cha nên về quê Thiên Tân để dưỡng lão, ca à, muội luôn cảm thấy cái tên đường ca này rất lạ, trước là huynh ấy giả vờ ngoan ngoãn giỏi giang, để cha giao công việc kinh doanh cho huynh ấy quản lý, sau đó lại nhắm vào huynh đủ kiểu, giờ còn dụ dỗ bảo cha về Thiên Tân đi, huynh nói xem huynh ấy có…”
”Ý của muội là Vương Dụ Tôn muốn chiếm đoạt tài sản nhà muội sao?” Trương Cửu Linh suy đoán tiếp lời nàng.
Sam Sam nhẹ gật đầu, Vương Cửu Long cũng không chắc lắm: ”Ta thấy không thể nào đâu, sao đệ ấy có cái gan đó được? Hồi nhỏ đệ ấy…”
”Đồ đần!”
Sam Sam và Trương Cửu Linh cùng nhau vỗ lên gáy hắn một phát, Vương Cửu Long kêu rên, hắn nhìn họ với vẻ đáng thương, Sam Sam thở dài với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ”Ca ca à huynh có thể nào nghiêm túc một chút được không, huynh ấy hồi nhỏ là hồi nhỏ, huynh nhìn huynh ấy bây giờ đi, làm gì còn chút dáng vẻ nào của khi còn bé chứ? Con người ai cũng sẽ thay đổi mà!”
Trương Cửu Linh cũng gật đầu: ”Ta từ lâu đã thấy hắn kỳ lạ rồi, cứ giả vờ ngoan ngoãn để tranh thủ sự tín nhiệm, hắn còn liều mạng thể hiện bản thân vào những lúc chúng ta ham chơi, thế mà ta còn tin là hắn vì ăn nhờ ở đậu nên mới có bổn phận phải như thế!”
”Đúng đó đúng đó!” Sam Sam cuống quít nói nhỏ: ”Muội từng nhiều lần chứng kiến huynh ấy đi tố cáo các huynh với cha rồi!”
Hai người họ ngươi một câu ta một câu hoài nghi Vương Dụ Tôn, còn Vương Cửu Long thì làm thế nào cũng không cảm thấy như vậy, tuy nói chuyện Vương Dụ Tôn đi tố cáo đúng là không phải người, nhưng tội danh có ý đồ đoạt gia sản này thì hơi lớn quá, ít nhất phải có chứng cứ rồi mới định tội người ta được chứ.
Trương Cửu Linh thì không giống hắn, y nhận định Vương Dụ Tôn chắc chắn không có ý tốt gì, vội nói nhỏ với Sam Sam: ”Thế này đi, hai bọn ta còn đang bị phạt quỳ, muội cứ âm thầm quan sát hắn đi, xem hắn có động tĩnh gì.”
”Được!” Sam Sam gật đầu, vừa định đi, đột nhiên nàng ấy xoay đầu lại, đẩy Vương Cửu Long nói: ”Ca ca huynh cũng phải nghĩ cách đi được không!”
”Được được được, ta sẽ nghĩ kỹ.” Vương Cửu Long gật đầu liên tục, nhìn bóng lưng em gái chạy đi, hắn lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Trưa hôm nay, Sam Sam cứ đi theo sau lưng Vương Dụ Tôn, theo hắn đi vào cửa hàng lương thực, Vương Dụ Tôn chỉ thản nhiên đi dạo một vòng rồi đi ra, chậm rãi đi trên đường, sau đó lại vào một cửa hàng bánh ngọt, mua một túi bánh ngọt, cuối cùng đi về hướng tiệm thuốc nhà họ Châu.
Mạnh Hạc Đường đang đứng sau quầy, y còn chưa thoát khỏi sự đau khổ vì đã mất đi Cửu Lương, cả ngày y đều mê man lờ mờ, Vương Dụ Tôn vừa bước vào cửa đã đi thẳng tới chỗ y, gõ gõ lên mặt bàn quầy, cười gọi y: ”Tiên sinh?”
Tiếng gọi ”tiên sinh” này rơi vào tai y, trái tim của Mạnh Hạc Đường không khỏi run lên, lúc này y bật cười, bỗng ngẩng đầu lên.
Vương Dụ Tôn thấy y kích động như vậy, khó tránh hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lần nữa hắn nhướng mày cười: ”Xin hỏi tiên sinh, gần đây khẩu vị không tốt, nên uống thuốc gì đây?”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy là hắn, ánh mắt của Mạnh Hạc Đường lập tức tối lại, nhưng theo lễ phép, y vẫn miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười với hắn: ”Là ngài à.”
Phản ứng của y như vậy là sao chứ? Trong lòng Vương Dụ Tôn thấy hết sức kỳ lạ, không đùa nữa, hắn đặt túi bánh ngọt kia lên quầy, mở ra rồi đẩy đến trước mặt y: ”Mùi vị này không tệ, nếm thử xem.”
”Cái này…” Mạnh Hạc Đường nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Vương Dụ Tôn nhướng nhướng mày: ”Cho chút thể diện đi, ta cố tình mua cho huynh đấy.”
”Cảm ơn.” Mạnh Hạc Đường không tiện làm hắn bẻ mặt, y gật đầu với hắn, cầm một miếng lên cắn một ngụm nhỏ, không nếm ra một chút mùi vị gì, nhưng y vẫn giương môi cười với hắn: ”Ngon lắm.”
”Huynh thích là được rồi.” Vương Dụ Tôn cười nói với y: ”Hôm nay thời tiết rất tốt, huynh đi theo ta mua vài thứ được không?”
”Ta?” Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày: ”Sao lại là ta?”
Vương Dụ Tôn cúi đầu ra vẻ đáng thương: ”Vì huynh là người bạn duy nhất của ta ở nơi này.”
Hắn nói vậy, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện từ chối, mặt y hơi ngượng nghịu: ”Nhưng ta còn phải ở đây trông chừng tiệm thuốc.”
”Không sao, ta ngồi đây đợi huynh.” Vương Dụ Tôn không khách khí, kéo một cái ghế ra, bước đến trong góc yên tĩnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn y.
Hắn từng an ủi mình vào lúc mình khổ sở nhất, còn tận hai lần, Mạnh Hạc Đường cũng không tiện lạnh nhạt với hắn, y vẫy tay gọi Trương Cửu Thái, dặn dò hắn vài câu, sau đó bước tới trước mặt Vương Dụ Tôn, mỉm cười với hắn: ”Ta xin nghỉ nửa ngày, đi mua đồ với ngài trước vậy.”
”Thật sao?” Vương Dụ Tôn nói với vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, sau đó lại ra vẻ hối lỗi: ”Nhưng mà như vậy sẽ không gây thêm phiền cho huynh chứ?”
Mạnh Hạc Đường rủ mắt mỉm cười: ”Không sao, họ còn ước gì ta chịu ra ngoài một chút nữa.”
Vương Dụ Tôn không hiểu ý của y, hắn liếc nhìn Trương Cửu Thái, đúng lúc Trương Cửu Thái cũng đang nhìn hắn, giây phút hai mắt chạm nhau, vội vàng gật đầu cười với hắn, lúc này Vương Dụ Tôn mới đứng lên, mỉm cười với Mạnh Hạc Đường: ”Vậy chúng ta đi thôi.”
Mạnh Hạc Đường không nói gì, y đi theo hắn ra khỏi tiệm thuốc, Trương Cửu Thái đưa mắt nhìn theo bóng lưng họ đi xa, trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, Cửu Lương vừa mới mất, Mạnh ca đã sầu não suốt ngày, huynh ấy chịu ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là nhốt mình trong phòng khóc đến không biết ngày đêm.