“Tôi, tôi cũng biết sai rồi.”
“Tất cả đều là do chủ ý của Diêm Khải Văn, ép Trình Hải chết cũng là do cậu ta ra tay, thật ra thì tôi vô tội.”
“Giang Nghĩa, cậu có muốn giết thì cứ giết Diêm Khải Văn đi, tha cho tôi, có được không?”
“Tôi tình nguyện giao hết tài sản của mình ra, chỉ cần cậu có thể để cho tôi sống, có được không?”
Diêm Khải Văn lườm Chu Duẫn Cường, dù cho muốn cãi, nhưng mà cũng không còn sức.
Nhưng mà hai người bọn họ căn bản không thể ảnh hưởng tới Giang Nghĩa.
Anh xoay người nhìn hai người bọn họ.
“Bây giờ đã thấy hối hận rồi?”
“Lúc trước các người lên kế hoạch hại chết chú Trình của tôi, tại sao lại không biết hối hận đi?”
“Lúc đó chú Trình phát bệnh, thuốc đặc trị ở ngay bên cạnh tay ông ấy, lúc ấy ông ấy đau đớn như thế nào các người không biết ư?”
“Lúc đó chỉ cần các người mềm lòng một chút, ông ấy đã có thể sống sót.”
“Hai cái tên không bằng súc vật các người, chẳng những không cứu người mà còn hưởng thụ khoái cảm ép người khác vào con đường chết, các người có còn là con người không? Để các người tiếp tục sống mới chính là bất công với người khác.”
“Hành hình !”
Vừa mới ra lệnh liền thấy hai người đàn ông có dáng người khôi ngô, mặc đồ tây màu đen chậm rãi bước vào.
Bọn họ một trái một phải đứng ở bên cạnh Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn.
Sau đó, vô cùng quen thuộc mà móc súng ra đặt trên huyệt thái dương của Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn, khi nòng súng màu đen lạnh toát chạm vào đầu, bọn họ mới biết được hóa ra cái chết cách mình gần như thế.
“Đừng, tôi không muốn chết đâu, tha cho tôi đi!”
“Tôi cho cậu tiền, tôi cho cậu hết tài sản của tôi, hãy tha cho tôi một mạng đi.”
