Ngân phát nữ tử cười lạnh, dùng ánh mắt bất hảo đánh giá Hàn Lập.
” Ngươi biết vậy thì sao? Chẳng lẽ bắt tại hạ lại, ép hỏi một phen sao?”
Hàn Lập sắc mặt khó nhìn gắt gỏng.
Nhân hình Khôi Lỗi bên cạnh chợt nhoáng lên, cùng hắn sóng vai đứng thẳng, đồng thời trên người nổi lên một tầng ngân quang nhàn nhạt. Hàn Lập trong lòng đã có quyết định, nếu ngân phát nữ tử thật sự muốn truy hỏi đến cùng chuyện cái tiểu bình, hắn sẽ mạnh mẽ thúc giục gọi khí linh Ngân Nguyệt ra. Bất quá còn xem xem có thể không đã, chờ đến khi Ngân Nguyệt thức tỉnh thì hắn có thể cũng bị chế trụ rồi. Dù sao thần thông cấp độ Hoá Thần Kỳ, thật sự bây giờ hắn chưa đủ sức địch lại. Nhưng không thể để đối phương bắt giữ. Phải lợi dụng tình huống đối phương hiện giờ bị bó tay bó chân không dám thương tổn trong lúc này.
Ngân phát nữ tử nghe Hàn Lập phản vấn như thế, hàn ý trên mặt nồng đậm, đôi mi thanh tú dần dần dựng thẳng lên, ánh mắt ẩn hiện một tầng sát khí.
Hàn lập cảnh giác chăm chú nhìn, trong áo bào một tay chế trụ Tam Diễm Phiến, một tay âm thầm bắt pháp quyết, đồng thời trong tay nhân hình Khôi Lỗi cũng ẩn hiện một tiểu cung.
“Hi hi…” một tiếng.
Bỗng nhiên ngân phát nữ tử mặt mày nở rộ, phát ra tiếng cười duyên, nhưng thanh âm này lại làm cho Hàn Lập nghe cực kỳ quen thuộc.
“Ngân Nguyệt, là ngươi?”
Hàn Lập đứng ngẩn ra.
Có tiếng nói “Chủ nhân, ngài thật sự giảo hoạt. Trước khi ta cùng Lung Mộng dung hợp liền tạm thời khởi động phong ấn ký ức về tiểu bình. Nhờ thần niệm Linh Lung bên trong không gian liệt phùng đã bị tổn hao nhiều, khiến cho Lung Mộng đang là thần thức chính không thể không lâm vào tình trạng ngủ say. Ta nhân cơ hội đoạt lấy chi khu khống chế quyền chủ đạo, đã giải khai được phong ấn này. Nếu không chỉ sợ nghe người nói dối cũng phải tin.”
Nàng mỉm cười nói.
“Việc phong ấn ký ức cũng nhờ ngươi đồng ý. Nếu không đâu có thoải mái đắc thủ như vậy.”
Đoán Linh Lung trước mắt đích thị là thần niệm do Ngân Nguyệt chủ đạo, Hàn Lập mừng rỡ, cả người nhất thời buông lỏng lại.
“Tuy ta cầm quyền chủ đạo, nhưng thần niệm lực thua xa Lung Linh, nàng chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn, hoặc việc khống chế thần niệm chi khu bị hao tổn, sẽ để cho nàng đoạt lại quyền khống chế. Cũng may lúc trước tuy nàng đã phát hiện chuyện phong ấn ký ức, nhưng không thèm để ý, nếu không loại phương pháp phong ấn đơn sơ như vậy, căn bản không thể ngăn cản nếu đối phương muốn phá giải. Nếu chủ nhân muốn giữ lại bí mật, cần phải dùng Phong Linh phương pháp đối với ta, dưới sự phong ấn bí mật này cùng với sự phối hợp của ta ít nhiều có thể giữ kín chuyện tiểu bình. Vạn vô nhất thất. Trừ phi ta và ngươi, có người gặp chuyện không may ngã xuống hoặc chính thức giải trừ thân phận khí linh. Nếu không cho dù là ở Linh Giới cũng không ngại.”
Ngân Nguyệt trịnh trọng nói.
“Cũng chỉ có thể làm như vậy, nhân tiện, một khi ngươi lấy lại được thân thể, thật có thể trở về Linh Giới?”
Hàn Lập thu lại vẻ vui mừng, trầm giọng hỏi, hắn vẫn chưa đề cập đến chuyện vì sao nữ tử này chủ động giúp đỡ.
“Ta không thể không quay về Linh Giới, nếu không chỉ nhờ Lung Mộng thì không thể triệu hồi Nghịch Linh Thông Đạo. Mà Lung Mộng, ta cùng Linh Lung lại có mối quan hệ vô cùng mật thiết. Khí linh thân phận phải chờ ngươi phi thăng Linh Giới, ta chân chính mới có cơ hội thi triển bí thuật thoát khỏi.”
Ngân Nguyệt trong con ngươi hiện lên một tia dị sắc, thừa nhận.
Nhất thời, Hàn Lập im lặng.
“Trước hết chủ nhân cần thực hiện thi pháp, nếu không sẽ không kịp. Sau đó ta dùng phá giải phù, phá vỡ chướng bích này, dùng Huyết Nhận cuốn lấy kẻ nọ. Chủ nhân liền nhân cơ hội lẻn vào kích phát Thiên Tinh Bia, chỉ cần trấn áp ma khí, ta sẽ dùng thần thông thôn phệ linh hồn cường ngạnh thôn phệ trở lại trong thân thể ban đầu, nếu có thể thông phệ được phân thần Nguyên Sát Thánh Tổ, mọi chuyện sẽ êm đẹp.” Ngân Nguyệt chậm rãi nói.
“Được rồi, trước hết ta đi bố trí một cái trận pháp tạm thời, đề phòng hai người kia quay lại”
Hàn Lập gật đầu, lật tay, nhất thời trong tay trùng điệp pháp kỳ xuất hiện, sau đó nhất nhất bắn nhanh ra bốn phía, sau một lúc chớp loé liền mất dạng. Một tầng thanh sắc hà quang hiện ra đem non nửa đại sảnh bao lại.
Ngân Nguyệt thấy vậy, không nói lời nào, ngồi yên tại chỗ.
Hàn Lập thân hình chợt động, xuất hiện đối diện Ngân Nguyệt, khoanh chân ngồi xuống. Nhìn khuôn mặt tinh mỹ tuyệt luân của nàng, hắn bình tĩnh nói
“Ta bắt đầu thi triển thi pháp đây! Ngươi phải cẩn trọng một chút.”
Sau khi nhắc nhở, Hàn Lập hai tay bắt pháp quyết niệm chú, nhất thời vô số điểm thanh quang từ trong người phát ra, kèm theo thanh âm cổ chú ngữ.
Một lát sau, thanh quang trên người Hàn Lập toát ra chói mắt, đem hai người bao vào trong, che phủ ngăn cản ánh mắt của người ngoài. Ước chừng thời gian ăn xong bữa cơm, thanh âm chú ngữ dừng lại, truyền ra tiếng thở nhẹ của Ngân Nguyệt, lập tức thanh quang chợt tắt. Thân hình hai người lộ ra lại.
Một thân ảnh thướt tha đang một tay đè trán, ngọc dung ẩn hiện một tia đau đớn.
“Có sao không?” Hàn Lập trong mắt ẩn chứa lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, bí thuật thực hiện thành công. Cho dù Lung linh một lần nữa chiếm quyền điều khiển cũng vô pháp cởi bỏ phong ấn này. Không trì hoãn nữa, chúng ta đi thôi! Không biết khi nào Lung Linh thức tỉnh lại, vì còn phải nắm chặt thời gian tiến nhập đệ cửu tầng nữa.”
Ngân phát nữ tử lắc đầu, khôi phục thần sắc, thản nhiên cười với Hàn Lập.
Lúc này, dung mạo tươi cười của nàng như đoá tường vi, kiều nhu tiên diễm dị thường. Hàn Lập liếc nhìn, xác định nàng thật không có vấn đề gì, không do dự nữa gật đầu.
Hai người cùng đứng dậy. Ngân phát nữ tử giơ tay lên, một đạo hoàng sắc phúc lộc hướng không bắn thẳng lên. Trên không trung linh quang chợt loé, nhất thời một phiến hoàng hà bạo liệt mở ra, hiện ra một màn chắn không gian trong suốt.