Nhìn người ta, vừa đến nơi đó thì là “Nơi Ẩn Nấp”.
Nghe cái tên này xong, nhìn lại bộ dáng nhàn nhã kia của “mình” một chút, Cố Thanh Sơn cũng lười hỏi thêm.
Đây thực sự là “Nếu không so sánh thì sẽ không bị tổn thương” mà!
Hắn nói: “Được rồi, bây giờ ngươi là giám khảo, muốn so thử cái gì với ta?”
“Tại sao ta phải so tài với mình?” Cố Thanh Sơn kia cười nói.
Cố Thanh Sơn cũng cười lên: “Tầm quan trọng của Thủy kiếp là ở chỗ giúp tu sĩ biết được sự huyền bí của thế giới, biết được ở bên ngoài thời không vô hạn còn có thế giới song song vô tận. Cho nên ngươi nhất định phải làm một loại thử thách nào đó đối với ta, sau đó mới có thể rời khỏi nơi này để về thế giới của ngươi.”
“Vậy ta liền kiểm tra ngươi một chút.”
Cố Thanh Sơn kia nói xong bèn vung tay lên, lấy ra rất nhiều dụng cụ nấu nướng, bắt đầu rán một con cá.
Một lát sau, hắn đã rán xong.
“Lại đây nếm thử đi!” Cố Thanh Sơn kia nói.
Khí thế trên người Cố Thanh Sơn chùng xuống.
So làm đồ ăn à?
Hắn buông kiếm ra, lấy bát đũa, bắt đầu ăn thử.
“Ừm, mùi vị không tệ, trình độ của ngươi rất khá!”
Cố Thanh Sơn vừa ăn vừa khen.
“Đây là một món ăn sở trường của ta, nếu ngươi có thể làm được bảy phần trình độ của ta, thì tính là ngươi qua ải.” Cố Thanh Sơn kia nói.
Hắn bỏ một con cá tươi lên trên thớt.
Cố Thanh Sơn buông bát đũa xuống, vén tay áo lên, bắt đầu chăm chú xử lý cá thật cẩn thận.
Kỳ thật sau khi rất nhiều thế giới dung hợp lại, hắn đã lấy được nhiều pháp quyết tu hành, pháp quyết về lục nghệ cũng không ít, sớm đã học xong hết rồi.
Sau khi quay về Thế giới Thần Võ, đã từng trao đổi rất tâm đắc với Tần Tiểu Lâu, từ đó trình độ lại lên thêm một tầng nữa.
Hắn làm đồ ăn cho đám người Bách Hoa tông, được tất cả mọi người khen ngợi.
Gần đây lại học được một số phương pháp xử lý đồ ăn hải sản của đám ma quỷ.
Cho nên cuộc thử thách này căn bản không thành vấn đề.
Chỉ chốc lát sau.
Hắn đã rán cá xong.
Cố Thanh Sơn kia cảm thấy hứng thú một chút, lấy đũa gắp một miếng đưa vào trong miệng.
“Không tệ, còn ngon hơn so với ta làm!” Hắn khen.
Vừa dứt lời thân hình của hắn dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất khỏi thuỷ vực bóng loáng như gương này.
Người khảo nghiệm đầu tiên rời đi.
Cố Thanh Sơn bắt đầu ăn cá.
Hắn đang chờ đợi vị khách tới từ thế giới song song thứ hai.
Một lát sau.
Lại một dòng nước hóa thành một Cố Thanh Sơn khác, xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn.
“Thử thách chính ta? Một giấc mơ kỳ quái!”
Cố Thanh Sơn mới đến nói.
Hắn có vẻ cực kỳ tiều tụy, dường như trải qua rất nhiều kiếp nạn phong ba.
“Xem ra ngươi rất mệt mỏi, gặp phải vấn đề gì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tạm được, chẳng qua là tháng sau phải tham gia tỷ thí môn phái, mà ta thậm chí còn không có thu được tư cách tham gia.” Cố Thanh Sơn kia nói.
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương chăm chú, chợt phát hiện một việc.
Đối phương còn trẻ hơn so với mình.
Mà nhìn từ giọng nói và dáng vẻ, đối phương lộ ra sự ngây ngô và non nớt, dường như vẫn chưa qua trùng sinh.
Nói cách khác, hắn chính là “mình” thuở thiếu thời.
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: “Kiếm thuật à? Lẽ ra với ngộ tính kiếm thuật của ngươi, hẳn là sẽ không thấy bối rối với những chuyện này chứ?”
Thiếu niên Cố Thanh Sơn nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn một thân một mình, phía sau cũng không có thế lực gì, tất cả tài nguyên tu hành đều phải tự đi kiếm, cho nên cất bước chậm hơn người khác không ít, trước mắt vẫn chưa thu được một bản kiếm quyết tốt.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Quả nhiên giống mình ở kiếp trước như đúc.
Hắn lấy ra một cái túi Trữ Vật mới từ trong thức hải, lại khắc sở học kiếm thuật suốt đời của mình vào một cái thẻ ngọc.
Làm xong tất cả những thứ này, hắn đưa túi Trữ Vật mới cho đối phương.
“Đây là cái gì? Chờ đã, vì sao có nhiều kiếm quyết như vậy! Còn có cả kiếm trận!” Thiếu niên Cố Thanh Sơn quét thần niệm qua, giật mình nói.
“Đây là thẻ ngọc loại cực lớn, trước tiên ngươi ghi nhớ nội dung bên trong đã!” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu niên Cố Thanh Sơn cũng không do dự, tranh thủ thời gian nhắm mắt nhớ.
Một lát sau.
Hắn mở mắt ra.
“Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi.”
Cố Thanh Sơn vẫy tay, lấy lại Trữ Vật.
“Ngươi không thể mang cái này đi, nếu không sẽ gây ra tai họa.” Hắn giải thích.
Thiếu niên Cố Thanh Sơn giật mình nói: “Cái này ta hiểu, trong quãng thời gian tu hành sau này cũng sẽ chú ý che giấu mình.”
Bên trong ánh mắt của hắn lóe ra sự hưng phấn và khát khao, giống như đã mường tượng ra thành tựu ngày sau của mình.
“Vậy là được rồi, bây giờ giúp ta hoàn thành lần khảo nghiệm này!” Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu niên Cố Thanh Sơn hồi phục tâm trạng.
Hắn suy nghĩ một chút, bèn rút kiếm ra:
“Chúng ta đánh một trận, chỉ cần ngươi có thể không thua, thì coi như đã vượt qua khảo nghiệm của ta.”
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.