Đan Long Hưng đưa lỗ tai đến gần, sau khi nghe Weiss nói xong, anh ta không khỏi nói: “Chủ tịch à, làm như vậy căn bản không ảnh hưởng tới Giang Nghĩa đâu.”
Weiss bật cười.
“Tôi cũng đâu có nói là muốn để Giang Nghĩa thương gân động cốt đâu chứ, chính là cho hắn ta biết sự tồn tại của tôi mà thôi.”
“Được rồi.”
Đan Long Hưng đóng laptop lại, quay người rời đi.
Weiss tiếp tục hút thuốc, nhìn khoảng trời xanh ngắt ở bên ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Trang sức Thiệu Anh đã được trải rộng hoàn toàn, nền móng ổn định. Giang Nghĩa, hãy chờ sự phản công toàn diện của tôi đi.”
Trong một căn biệt thự cũ kĩ số 33 ở khu chung cư Danh Uyển.
Giang Nghĩa ngồi trên ghế salon, trong tay cầm quyển sách “Trăm năm cô độc”, tùy ý liếc nhìn.
Đinh Thu Huyền đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Lại nhớ tới chú Trình hả anh?”
“Ừ.”
“Chăm sóc tốt cho mình đi, em nghĩ chắc chắn chú Trình sẽ không muốn nhìn thấy anh phải đau lòng khổ sở đâu.”
Đúng vậy, lúc Trình Hải còn sống, ông ta vô cùng yêu thương hai anh em Giang Nghĩa và Giang Châu, thậm chí còn yêu hơn đứa cháu gái ruột là Trình Đan Đình của mình.
Giang Nghĩa cũng xem Trình Hải như là ông nội mình.
Cũng chính vì vậy, anh mới có thể khó mà chấp nhận được việc Trình Hải bị người khác hãm hại cho đến chết.
Anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.