“Chung Giang”, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện nheo mắt, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn lạnh lùng.
Thấy sự lạnh lùng của Thị Huyết Điện, Chung Giang cứ thế ngó lơ, ông ta nhìn Chung Mộ của Địa Hoàng, vẻ mặt lãnh đạm: “Chung Mộ, biết sai có thể sửa, quay đầu đi! Như vậy đệ vẫn là lục sư đệ của ta, vẫn là kim tôn của Viêm Hoàng”.
Hừ!
Chung Giang vừa dứt lời thì Chung Mộ lại hắng giọng: “Được thì làm vua thua làm giặc, hà tất phải như thế?”
“Chúng ta vốn là huynh đệ, sao phải vậy?”
“Nói nhiều cũng vô ích thôi”.
“Đã vậy thì chúng ta không niệm tình đồng môn nữa”, Hồng Trần Tuyết sải bước ra khỏi không gian hư vô, vẻ mặt vẫn hết sức lãnh đạm, bà ta hoàn toàn thất vọng với Chung Mộ, kẻ luôn đứng cùng phe với Thị Huyết Điện.
Ở phía khác, lão tổ của nhà họ Tô cũng bước ra, khí thế của ông ta cùng Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly kết hợp với nhau khiến cho tứ phương bị đè nén.
Thấy vậy, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện mặt mày khó coi thấy rõ: “Các vị, hai bên đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như khai chiến thì chúng ta sẽ bại, viêm Hoàng nhất định sẽ tổn thất nặng nề, chi bằng chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện?”
“Vậy thì không cần đâu”, sau tiếng bật cười lạnh lùng, Diệp Thành đeo mặt nạ từ từ bước ra, chân hắn bước trên tinh hà màu vàng kim, trên đầu là cả bầu trời sao, toàn thân phát ra ánh vàng kim chói lọi, choán mắt trong màn đêm.
“Tần Vũ?”, lão già của Thị Huyết Điện và rất nhiều người của Thị Huyết Điện nhận ra Diệp Thành, tên đeo mặt nạ Quỷ Minh đầu khắc chữ thù.
Giết!