Thân thể Đường Nhã lập tức run rẩy kịch liệt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu cơ hồ lập tức từ trên trán hiện ra, mà những giọt mồ hôi này toàn bộ đều mang theo lam hắc sắc nhàn nhạt.
Hoắc Vũ Hạo một tay nâng tiên đan, tay kia khom lại, bàn tay bao trùm lấy Băng Đế Ngao kim cương băng tinh, lại lấy Đường Môn thủ pháp Khống Hạc Cầm Long, đem những giọt mồ hôi tràn ngập tà độc hút vào lòng bàn tay, mồ hôi tiếp xúc đến Băng Đế Ngao cấp tốc ngưng kết, dần dần, lam hắc sắc băng tinh liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Mà trên người Đường Nhã không ngừng có lam hắc sắc mồ hôi bay lên, thậm chí là từ quần áo trực tiếp lộ ra, bay đi.
Tống lão khoát tay áo, nói: “Đám nữ hài tử lưu lại, nam đều đi sang một bên, tự mình tu luyện, không cần ở đây nhìn lấy.”
Sắc mặt của mấy người Từ Tam Thạch lập tức trở nên hơi cổ quái, nhưng vẫn nhao nhao quay người đi đến một bên, riêng phần mình tu luyện đây. Chỉ còn lại Tiêu Tiêu, Giang Nam Nam, Diệp Cốt Y cùng Nam Thu Thu tứ nữ vây ở bên này.
Tống lão là sợ trong quá trình liệu độc, quần áo Đường Nhã sẽ xuất hiện tổn hại, Hoắc Vũ Hạo là người trị liệu, không có cách nào, nhưng nam nhân khác tự nhiên đều phải đuổi đi.
Thân thể Đường Nhã run rẩy càng ngày càng lợi hại, khí tức sinh mệnh lại càng ngày càng yếu, ngay lúc này, chỗ mi tâm của Hoắc Vũ Hạo, Vận Mệnh Nhãn lặng yên mở ra, một đạo tinh thần lực nhu hòa bao trùm trên trán của Đường Nhã, giúp nàng ổn định lấy tinh thần hải. Đồng thời, một đạo bích quang bắn ra như chớp, lơ lửng trên đỉnh đầu Đường Nhã, sau đó chậm rãi hạ xuống, lặng yên dán vào ngực nàng, chính là Sinh Linh Thủ Vọng.
Sinh Linh Thủ Vọng vừa ra, lập tức, trong không khí tràn ngập khí tức sinh mệnh nồng đậm.
Trong mắt Hoắc Vũ Hạo quang mang lóe lên, một đạo quang ảnh vặn vẹo ngưng kết thành hình bên người hắn, vậy mà dần dần biến thành một hắn khác. Quang ảnh vặn vẹo lúc bắt đầu còn có chút hư ảo, nhưng rất nhanh liền trở nên ngưng thực.
Tống lão trong lòng thất kinh, tinh thần lực hữu hình hữu chất.
Tinh thần thể Hoắc Vũ Hạo dần dần ngưng kết thành hình lặng yên hướng về phía trước, đi tới bên cạnh Đường Nhã, tinh thần lực thôi động rót vào Sinh Linh Thủ Vọng, khống chế sinh mệnh lực hướng cơ thể Đường Nhã chảy xuôi.
Thẳng đến lúc này, trên mặt Đường Nhã mới lần đầu tiên xuất hiện một tầng đỏ ửng, sinh mệnh lực của thân thể mặc dù đang trôi qua, nhưng được sinh mệnh lực cường thịnh hơn trong Sinh Linh Thủ Vọng quán chú, chí ít duy trì lấy sinh mệnh lực của nàng bây giờ đủ khổng lồ.
Sắc mặt của Bối Bối đang ôm lấy Đường Nhã lại một điểm đều không chuyển biến tốt đẹp, bởi vì hắn có thể rõ ràng cảm giác được tình huống lúc trước Hoắc Vũ Hạo nói tới.
Sinh mệnh lực khổng lồ sau khi chảy vào cơ thể Đường Nhã, liền sẽ từ lỗ chân lông toàn thân chậm rãi tràn ra, ngược lại là rót vào trong thân thể hắn, khiến Bối Bối cảm giác được thân thể của mình được tẩm bổ.
Nếu đổi lại lúc tu luyện bình thường, Bối Bối đương nhiên sẽ rất vui vẻ loại tình huống này xuất hiện, đối với bất luận hồn sư nào mà nói, sinh mệnh lực của bản thân tăng lên đều mang ý nghĩa thể chất tăng cường, đối với tương lai tu luyện có được chỗ tốt hiếm thấy.
Nhưng loại tình huống trước mắt, Bối Bối lại thế nào vui vẻ chứ? Sinh mệnh lực từ cơ thể Đường Nhã tràn ra, liền mang ý nghĩa nàng không thể hấp thu a!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lam hắc sắc độc băng trong lòng bàn tay Hoắc Vũ Hạo đã trở nên lớn chừng bàn tay, mà màu sắc mồ hôi từ cơ thể Đường Nhã tràn ra cũng rốt cục trở nên nhạt một chút.
Thân thể Đường Nhã được tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo cùng sinh mệnh lực Sinh Linh Thủ Vọng rót vào, rốt cục trở nên bình tĩnh trở lại, để nàng ngủ thiếp đi.
Độc băng lại bành trướng một vòng về sau, Hoắc Vũ Hạo thu hồi U Hương Khỉ La tiên đan, đồng thời cũng đem khối độc băng kia tạm thời thu vào trong hồn đạo khí trữ vật của bản thân. Có Cực Hạn Băng nhiệt độ siêu thấp, tà độc cũng náo không ra phiền phức gì.
Hoắc Vũ Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, nhưng tinh thần thể của hắn vẫn như cũ đang tiếp tục khống chế Sinh Linh Thủ Vọng hướng cơ thể Đường Nhã rót vào sinh mệnh lực, duy trì cơ thể nàng sinh mệnh lực tràn đầy.
Mặc dù như vậy cũng không thể tăng cường sinh mệnh lực của bản thân Đường Nhã, nhưng dưới tình huống cơ thể có đầy đủ sinh mệnh lực ủng hộ, tốc độ khôi phục cơ năng thân thể liền sẽ càng nhanh. Cho nên, cũng không phải là không có bất cứ tác dụng gì.
Bối Bối lo lắng nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo hướng hắn nhẹ gật đầu, “Đại sư huynh yên tâm, tình huống Tiểu Nhã lão sư coi như ổn định. Lần này bài độc về sau, chí ít đem đại lượng độc tố đều đã hút ra. Sẽ không để cho nàng lại bị tà độc tiếp tục xâm lấn. Bất quá, như vậy thân thể Tiểu Nhã lão sư sẽ tương đối suy yếu, còn phải nhờ huynh để tâm nàng.”
Bối Bối nói: “Tiểu Nhã sau khi tỉnh lại, có thể khôi phục thần trí sao?”
Hoắc Vũ Hạo cười khổ lắc đầu, nói: “Chỉ sợ rất khó, cụ thể sẽ là tình huống gì ta cũng không nói được. Nhưng Tiểu Nhã lão sư bị tà độc xâm lấn thời gian quá lâu, tinh thần hải nhận ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cho nên, cho dù muốn khôi phục cũng cần thời gian. Hơn nữa phải theo tà độc phần lớn bài trừ mới có càng có thể khôi phục nhiều hơn. Đại sư huynh, huynh bồi Tiểu Nhã lão sư càng nhiều sẽ đối với tỉnh lại ký ức của nàng rất có ích. Nhất là nên nói đến sự tình mà nàng có ấn tượng sâu sắc càng tốt.”
“Được. Cảm ơn đệ, Vũ Hạo.” Bối Bối biết, đây đã là kết quả tốt nhất.”Sinh mệnh lực rót vào còn phải kéo dài bao lâu?”