Long đầu trọc nhún vai: “Côn Tử Đầu đừng có nói nhảm nữa, tôi nói thật cho cậu biết, bây giờ hai người đó chắc chắn phải được mang đi.”
“Không thể thương lượng được à?”
“Không thể.”
Côn Tử Đầu nghiến răng: “Vậy thì tôi xin lỗi, anh em, đến cướp người thôi.”
Cho dù lấy ít chọi nhiều, nhưng Long đầu trọc căn bản vẫn không hề sợ hãi chút nào.
Vung tay lên, nhóm đầu trọc đồng thời chuẩn bị.
“Lên.”
Lúc hai đám người sắp đánh nhau, đột nhiên lại có một đám người lái xe gắn máy có mặt ở hiện trường, mỗi người đều mặc áo khoác jeans cao bồi, lỗ tai xỏ khuyên, trông rất punk.
“Chà chà chà, anh Long, anh Côn, sao lại muốn đánh nhau vậy?”
Lúc này, người đến đây cũng là băng nhóm nhỏ ở gần đó.
Người đứng đầu được gọi là Huyết Tước.
Long đầu trọc nhíu chặt lông mày, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến, nhìn phong thái này chắc chắn là Huyết Tước cũng đến đây để cướp người.
Sự thật đúng là như thế.
Hai tay Huyết Tước đút vào trong túi quần, bước tới: “Tất cả mọi người đều là anh em với nhau, cần gì phải như vậy. Anh Long, tôi đã nghe nói rồi, thả cho người ta một con đường sống đi, cần gì phải ép người ta vào chỗ chết chứ, làm vậy cũng không đúng nhỉ?”
Hai tên Côn Tử Đầu và Huyết Tước tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Bọn họ đều dẫn theo người đến đây, nếu như liều mạng thì chắc chắn Long đầu trọc sẽ không còn phần thắng.
Chẳng lẽ thật sự phải thả Chu Duẫn Cường và Diêm Khải Văn ra à?