Thời gian dần trôi, các ngôi sao của Diệp Thành đã bắt đầu ít đi.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành ngồi trên mặt đất, tay cầm roi Đả Thần Tiên, thi thoảng lại ngửa mặt lên hà hơi, sau đó dùng ống tay áo lau đi, đến khi lau sạch bóng mới đưa mắt nhìn về một hướng.
Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm về hướng đó.
Ở đó, mây mù cuộn trào, âm thanh ầm ầm rung chuyển cả bầu trời, tựa như thiên quân vạn mã đang lao tới, sát khí ngút trời.
Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, kẻ đứng trên phi kiếm, kẻ ngồi trên linh thú, người cưỡi mây đạp gió, kẻ điều khiển chiến xa, cực kỳ có khí thế, khí tức cuốn lên cuồn cuộn, nghiền ép hư không.
“Bày trận thật lớn!”, Diệp Thành cười khẩy, từ xa hắn đã nhìn thấy từng khuôn mặt dữ tợn, gớm ghiếc.
“Nghe hiệu lệnh của ta, không ai được hành động hấp tấp”, giọng Diệp Thành truyền khắp Huyền Long Sơn, từng mệnh lệnh được truyền đi.
“Người phụ trách kết giới chuẩn bị, đầu tiên tách Địa Hoàng ra trước, đừng ngộ thương họ, sau đó tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra, lần lượt quét sạch”.
“Người phụ trách sát trận chú ý, khi đã tách được thì lập tức khởi động chu sát đại trận”.
“Nếu người của Huyền Hoàng đầu hàng thì không cần giết, nếu ai kháng cự, giết tại chỗ”.
“Rõ”.
Khi Diệp Thành hạ lệnh xuống, đại quân của ba nhà đã sát phạt tới.
Ở giữa là đại quân của Thị Huyết Điện, bên trái là Địa Hoàng, bên phải là Huyền Hoàng.
