Khoảng cách Minh Đô còn có 100 km chừng địa phương, Đường Môn mọi người hạ xuống tới. Lại về phía trước liền muốn đi vào Minh Đô cảnh nội mà vì quốc gia thủ đô, lại là am hiểu nhất vu Hồn Đạo Khí quốc gia, lại bay tiếp chỉ sợ cũng trở thành Minh Đô thành thị phòng ngự hệ thống đánh hạ.
– Cách Minh Đô đã không xa, mọi người dừng lại ăn điểm tâm sau đó đi tới Minh Đô.(Diệp Tịch Thủy)
– Tịch Thủy tỷ, tỷ cũng ngồi ăn với chúng ta đi.(Đường Vũ Đồng)
– Không cần đâu, đạt đến cấp bậc của ta thì không ăn không uống mấy ngày vẫn được.(Diệp Tịch Thủy)
Một bữa cơm trưa, cật buông lỏng mà ấm áp. Tất cả mọi người không có nóng lòng lên đường, còn có hai thiên tài là cuộc so tài ghi danh cuối cùng hết hạn nhật kỳ đây. Chờ tiến vào Minh đô sau, bọn họ sẽ phải không có lúc nào là cũng nhắc tới mười hai vạn phần cẩn thận mới được. Mà lúc này ở chỗ này, cũng là khó được buông lỏng.
Đang mọi người cơm trưa cật không sai biệt lắm, uống cuối cùng một đạo ngon canh thịt, riêng phần mình lúc nghỉ ngơi, trong lúc bất chợt nơi xa một trận dồn dập tiếng vó ngựa vang lên. Không có đợi mọi người đứng dậy xem xét, quen thuộc cảm giác đã xuất hiện. Hoàn toàn hiện lên thị giác hình dáng Tinh Thần Dò Xét hình vẽ, hiện ra tại mỗi người trong đầu.
Diệp Tịch Thủy cùng Đường Long đều là chiến lực trần nhà, cảm giác rất cao nên không cần Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Lực xem xét.
Đó là một chi đoàn ngựa thồ, tổng cộng có mười bốn người, thanh nhất sắc màu đen trang phục. Dưới háng thớt ngựa cũng không phải là vật phàm, so sánh với bình thường tuấn mã cao hơn lớn rất nhiều, chiều cao vượt qua bốn thước · vai cao cũng có một thước tám chừng. Cực kỳ hùng tráng. Kỳ lạ hơn dị chính là, những thứ này toàn thân ngăm đen thớt ngựa trên người không có bộ lông, chỉ có một tầng tinh mịn lân giáp, trên đỉnh đầu mơ hồ một cái nổi mũ đội lên.
– Di, Giáp Lân Mã. Thật có tiền.(Kinh Tử Yên)
Giác Lân Mã tốc độ đúng là rất nhanh, một lát sau, bọn này Giác Lân Mã kỵ sĩ cũng đã nhanh như điện chớp xuất hiện tại Sử Lai Khắc Thất Quái đám người trước mặt. Sử Lai Khắc Thất Quái lựa chọn cái này nghỉ ngơi đất tương đối khá, địa thế bằng phẳng nhưng khá xa mới là cao. Phạm vi nhìn rất tốt, hơn nữa bên cạnh có vài cọng chọc trời đại thụ, dưới bóng cây nhẹ nhàng mà sung sướng.
Kia đội kỵ sĩ ở đến gần bọn họ không xa địa phương liền phát hiện đang nghỉ ngơi Sử Lai Khắc Thất Quái, cầm đầu lão giả khoát tay, phía sau kỵ sĩ lập tức đi theo hắn chậm lại, cả chi đội ngũ cũng lộ ra vẻ rất có lực khống chế.
– Các vị là tham gia Toàn Bộ Đại Lục Cao Cấp Hồn Sư Tinh Anh Đại Hội.(Cầm đầu lão già)
Bối Bối thấy đối phương khách khí, cũng là đứng lên, tiến lên mấy bước.
– Là, chúng ta đi từ Đường Môn, chính là muốn đi trước Minh đô dự thi.(Bối Bối)
Lão già mất một lúc lâu mới nhận ra.
– Nga, là cái rất Cổ lão tông môn. Chúng ta là Thiên Giáp Tông cũng là tới dự thi. Lên đường mỏi mệt, có thể hay không cùng các vị kết thiện duyên cũng ở nơi đây nghỉ ngơi một lát. Các vị yên tâm tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy đến các ngươi.(Lão già)
– Dĩ nhiên có thể. Chúng ta mới vừa chịu đựng tốt canh thịt cũng không có thiếu, nếu như các vị không chê có thể cùng dùng bữa.(Bối Bối)
Lão giả xuống ngựa đồng thời phía sau hắn kia hắn khi còn trẻ bọn kỵ sĩ cũng rối rít xuống ngựa, động tác đều nhịp, gọn gàng. Hơn nữa lộ ra vẻ rất có tính kỷ luật. Không có ai phát ra huyên náo thanh âm nhưng phân công minh xác. Giác Lân Mã là có một chút trí khôn, không cần buộc lại, bọn họ có tự hành đi ăn cỏ, cũng không xa cách. Bọn kỵ sĩ cách Đường Môn doanh địa bên cạnh không xa địa phương công việc lu bù lên, có người lấy ra lương khô, có người lấy ra túi nước. Có người đặc biệt chịu trách nhiệm nổi lửa nấu cơm. Chẳng qua là một lát sau, bọn họ bên kia tựu cũng có mùi thơm truyền ra.
Lão giả mang theo hai gã người trẻ tuổi đi tới, quét mắt một cái Đường Môn bên này, cuối cùng đem ánh mắt định ở Bối Bối trên người. Từ mới vừa rồi Bối Bối ứng đối, hắn cũng có thể nhìn ra Bối Bối bất quá hai mươi tuổi chừng thanh niên hẳn là này một trong người đi đường dẫn đầu người. Bất quá, phát hiện này cũng làm cho hắn đối với Đường Môn xem nhẹ vài phần.
– Người trẻ tuổi, ngươi mạnh khỏe. Lão phu là Thiên Giáp Tông Hàn Chiến Hổ, là lần này bổn tông dự thi dẫn đầu. Mang theo những người tuổi trẻ này tới trải sự đời.(Hàn Chiến Hổ)
Diệp Tịch Thủy ở một bên quan sát thấy ánh mắt Hàn Chiến Hổ nhìn Đường Môn đám người khinh thường thì trong lòng nở nụ cười lạnh, nàng chả muốn vạch trần. Ngoài trừ Diệp Tịch Thủy phát giác thì Hoắc Vũ Hạo cũng phát giác ra được, hắn dùng Tinh Thần Lực nói cho mọi người biết.
Đường Long ánh mắt liếc nhìn những kỵ sĩ ở phía sau lâu lâu dùng ánh mắt của mình nhìn về phía Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học viện đóng quân, nói chính xác hơn là ở trên người các vị nữ hài đảo quanh, Đường Long khẽ hừ lạnh một tiếng, một cổ vô hình uy áp tản ra làm cho Thiên Giáp Tông nhân cùng Giác Lân Mã cách đó không xa hoảng sợ không thôi. Hàn Chiến Hổ ánh mắt đầy khiêng kỵ nhìn Đường Long, hắn không ngờ tới chỉ một tiếng hừ lạnh lại có lực chấp nhiếp như vậy.
Bối Bối cùng Hàn Chiến Hổ ngắn ngủi bắt chuyện nghiệm chứng Hoắc Vũ Hạo suy đoán Thiên Giáp tông quả nhiên đến từ Đấu Linh Đế Quốc. Từ Đấu Linh Đế Quốc đến Nhật Nguyệt Đế Quốc khoảng cách xa nhất, bọn họ cũng có thể nói là lặn lội đường xa. Ở trên đường đã đi rồi 20 ngày, lúc này mới đến tiếp cận Minh Đô địa phương. Đơn giản bắt chuyện, Hàn Chiến Hổ rồi lại đã cám ơn Đường Môn cấp cho canh thịt, mang theo hai gã thanh niên đi trở về. Kia hai gã ngại ngùng thanh niên thẳng đến trở về lúc đi, mới dám len lén khán Giang Nam Nam liếc mắt một cái, có điều không dám nhìn lâu mà di dời ánh mắt, trước đó hừ lạnh để bọn họ biết đối phương đang cảnh cáo mình.
– Bọn họ thật sự là hảo ngại ngùng. Xem ra, hẳn là rất ít rời đi tông môn mới đúng.(Từ Tam Thạch)
– Thiên Giáp tông thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ủng có như vậy kỷ luật tông môn, thực lực nên cũng sẽ không quá kém. Vị kia dẫn đội Hàn trưởng lão, ta phỏng chừng có Hồn Thánh cấp bậc tu vi. Những người trẻ tuổi khác, đại khái cũng đều tại Tứ hoàn tu vi, có mấy người nên đến Ngũ hoàn. Tông môn thực lực quả nhiên là tương đương không kém.(Hoắc Vũ Hạo)
Thiên Giáp Tông bên kia an tĩnh ăn cơm, nghỉ ngơi. Đường Môn với Sử Lai Khắc Học viện mọi người cũng hưởng thụ lấy này khó được thoải mái thời khắc, lúc này mặt trời lên cao đúng là trong vòng một ngày nóng nhất thời điểm, bọn họ chờ qua chính ngọ lại tiếp tục di chuyển.
Yên tĩnh bầu khí bị phá vỡ bởi một đám người thu lại Phi Hành Hồn Đạo Khí cùng mở miệng nói chuyện phá vỡ. Thiên Giáp Tông cùng Đường Môn và Sử Lai Khắc Học viên nhân đều nhíu mày khi có khách không mời mà đến.
Những người này đều là một thân hoàng ác sắc trang phục, mỗi người sau lưng đều đeo Phi Hành Hồn Đạo Khí, lúc này sau khi hạ xuống tài dồn dập giải trừ. Cầm đầu dẫn đội thị hai gã người trung niên. Hai người cùng một chỗ đang nói những thứ gì mà mấy cái bên kia lung tung thanh âm, chính là từ những người trẻ tuổi khác trong miệng truyền tới.
Một trong số những tên đáp xuống thì một tên có thân hình béo tốt nhìn thấy Đường Môn và Sử Lai Khắc Học viên thì thân hình không tự chủ bước tới.
– Các vị mỹ nữ, ta tên Phong Lăng, ngọc thụ lâm phong gió, hội đương Lăng Tuyệt đỉnh lăng. Trọng Thiên Môn một đời tuổi trẻ ưu tú nhất thiên tài. Không biết ta có vinh hạnh được làm quen với các vị mỹ nữ.(Phong Lăng)
Phong Lăng tên béo trong miệng phún ra tanh tưởi thậm chí đều có độc khí hiệu quả. Nước miếng rơi trên mặt đất thậm chí đều có thể lệnh mấy cái bên kia đáng thương cỏ xanh bốc lên khói trắng.
– Cút.(Đường Vũ Đồng)
– Ngươi nói cái gì? Ngươi dám bảo ta cút? Ngươi có biết hay không ta là ai? Ta là Trọng Thiên Môn Thiếu môn chủ. Cha ta chính là đương đại Trọng Thiên Môn Môn chủ.(Phong Lăng)
– Không khí an tĩnh tổng sẽ có vài con ruồi quấy rối. Tuyệt Trần, ngươi đi xử lý đi.
– Vâng.(Quý Tuyệt Trần)
Quý Tuyệt Trần đứng ở tựa lưng vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, nghe được Đường Long phân phó liền mở mắt bước ra một bước.
– Các ngươi là ai?(Phong Lăng)
Phong Lăng mặc dù tướng mạo xấu xí rồi lại háo sắc nhưng cũng tuyệt đối không ngốc. Hắn đã báo ra bản thân Trọng Thiên Môn Thiếu môn chủ thân phận nhưng những người trước mắt này tựa hồ lại không chút để ý, lập tức đưa tới trong lòng hắn cảnh giác mà cường giả trên người tự nhiên đều có được thuộc về mình đặc chất, huống chi là Quý Tuyệt Trần loại này đặc chất cực kỳ rõ ràng đã tồn tại. Hắn từ tri người trước mắt này khó đối phó, nhất là bản thân rồi lại thế đơn lực bạt.
Quý Tuyệt Trần không nói gì thêm, hắn vốn là không phải cá người thích nói chuyện, sau lưng Thẩm Phán Chi Kiếm được hắn rút ra. Phong Lăng hoảng sợ xoay đầu chạy về phía Trọng Thiên Môn, Quý Tuyệt Trần trong tay nhấc lên Thẩm Phán Chi Kiếm theo tại kia Phong Lăng tên béo phía sau hướng tới đám kia Trọng Thiên Môn nhân đi tới.
Phong Lăng tên béo rất nhanh liền chạy về bên mình trận doanh bên trong. Hắn bên này cùng người của Đường môn kêu gào, Trọng Thiên Môn nhân tự nhiên cũng nghe đến thấy được. Lúc này kể cả kia dẫn đội hai gã người trung niên ở bên trong, lập tức tụ tụ tập cùng một chỗ. Bối Bối đứng dậy muốn đi hỗ trợ Quý Tuyệt Trần nhưng bị Đường Long cản lại.
– Tính nết của hắn, ta hiểu rõ, Hắn hiện tại không có so chiêu với Vũ Hạo vì lấy đại cục làm trọng. Hắn đã nhịn lâu rồi, để hắn xả một chút đi. Nếu không, hắn sẽ phát tiết tại các ngươi trên đầu.
Bối Bối lập tức lần nữa ngồi xuống, than nhẹ một tiếng, nhìn phía xa Trọng Thiên môn nhân, trong ánh mắt tràn đầy thương hại.
– Các ngươi là ai? Muốn làm gì?(Trung niên)
Trọng Thiên Môn cầm đầu một người trung niên nhìn đi nhanh mà đến Quý Tuyệt Trần trầm giọng quát.
Quý Tuyệt Trần tay cầm lên Thẩm Phán Chi Kiếm, tại tới trước trong quá trình, cả người khí chất đều đang phát sinh kỳ diệu biến hóa. Hắn giống như là đang cùng hoàn cảnh chung quanh đồng hóa tựa như nhưng lại cũng không phải hoàn cảnh đồng hóa hắn mà là hắn đồng hóa hoàn cảnh. Chung quanh hết thảy tất cả đều trở nên vô cùng im lặng mà ngay cả vốn là côn trùng kêu vang chim hót tiếng động đều biến mất. Thậm chí rõ ràng đa thải thế giới, khi hắn sau khi trải qua. Đều bao trùm lên liễu nhất tằng nhàn nhạt màu xám.
Loại cảm giác này lệnh Trọng Thiên Môn cầm đầu hai gã người trung niên sắc mặt đều trở nên nghiêm túc.
– Đánh ngã ta hoặc là ta đánh ngã các ngươi.(Quý Tuyệt Trần)
Vừa nói trong tay Thẩm Phán Chi Kiếm liền giơ lên, hai tay nắm ở chuôi kiếm, tương chuôi này cường đại Cấp 9 Hồn Đạo Khí chậm rãi giơ cao khỏi đầu. Một tầng này màu xám, bắt đầu bằng tốc độ kinh người hướng ra phía ngoài mở rộng. Hết thảy chung quanh đã ở bằng tốc độ kinh người biến thành màu xám.
Trọng Thiên Môn cùng Quý Tuyệt Trần xung đột, Thiên Giáp Tông đương nhiên là chú ý tới. Hàn Chiến Hổ lúc này đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú bên này. Hắn khi thấy Quý Tuyệt Trần đi về phía Trọng Thiên Môn thả ra Lục hoàn liền giật mình.
‘Xem ra ta đã đánh giá sai đám người này. Thanh niên tên Bối Bối kia chưa hẵn là lĩnh quân mà là người trẻ tuổi kia’ Hàn Chiến Hổ nghĩ trong lòng
Hàn Chiến Hổ nhìn Đường Long đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên gốc cây mà bên cạnh ngồi một cô gái toàn thân có váy dài màu tím bảo khỏa.
Trọng Thiên Môn những người đó tự nhiên cũng sẽ không tùy ý Quý Tuyệt Trần xâm lược, trẻ tuổi nhanh chóng hướng chung quanh tản ra, kia hai gã người trung niên cũng là riêng rẽ phóng xuất ra tự thân Hồn Hoàn. Cùng Quý Tuyệt Trần đồng dạng cũng đều là Lục hoàn Hồn Đế cấp cường giả nhưng bọn hắn Hồn Hoàn nhan sắc muốn kém một chút.
Trọng Thiên Môn là Hồn Đạo Sư Tông môn, một trong hai trung niên tiên phát chế nhân hướng Quý Tuyệt Trần nã một quả đạn pháo. Trái ngược với mọi người dự kiến, Quý Tuyệt Trần không có tránh né mà lựa chọn cứng rắn chống đỡ.
Khang
Quý Tuyệt Trần huy kiếm chém ngang đem toàn bộ Trọng Thiên Môn nhân bị bao phủ trong lĩnh vực của mình chém ra một kiếm. Chém xong thì Quý Tuyệt Trần ánh mắt lóe lên vẻ thất vọng, nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người đưa Thẩm Phán Chi Kiếm vác lên vai, hướng tới Đường Môn bên này đi trở về.
– Không chịu nổi một kích.(Quý Tuyệt Trần)
Nghỉ ngơi thêm một lúc thì Đường Môn và Sử Lai Khắc Học viên nhân đều đứng dậy hướng Minh Đô phương hướng đi tới.