Lúc Mục Trần đang lẳng lặng điều tiết linh lực thì bọn người Bạch Bân từ trong kinh hãi cũng đã hồi phục tinh thần. Nhãn thần sợ hãi nhìn về Mục Trần, sau đó vội vàng hướng về bên ngoài tế đàn lao đi. Trong huyết hồ, Bạch Minh lần nữa hóa thành nhân hình, thân thể xơ xác nằm trong huyết hồ, chật vật dị thường. Hai mắt đang nhắm nghiền, không biết là còn sống hay đã chết hiển nhiên là bị thương rất nặng
Bọn người Bạch Bân vội vàng lao tới ôm lấy thân thể Bạch Minh sau đó quay lại tế đàn. Bọn hắn giờ đây không dám lại gần chỗ Mục Trần, tuy bọn hắn là tộc nhân phượng hoàng tộc, cao quý danh giá nhưng còn phải so nắm đấm ai cứng hơn. Nếu không muốn rước nhục thì lúc này nên tận lực không nên trêu chọc Mục Trần
Về tinh huyết truyền thừa bất tử điểu, e rằng bọn hắn hoàn toàn vô duyên với nó rồi
Tuy bọn hắn người đông thế mạnh, nếu tất cả cùng lên không chừng có thể tạo ra uy hiếp đối với Mục Trần. Nhưng khi Bạch Bân nhìn qua đồng bọn, ai nấy đều tái nhợt mặt mày. Hắn minh bạch, mọi người đã bị Mục Trần làm kinh sợ, dù có xuất thủ cũng vô dụng thôi
Bọn hắn lúc này hoàn toàn bị Mục Trần áp đảo
Lúc bọn người Bạch Bân đem Bạch Minh bị trọng thương về tế đàn, không ai để ý đến đại địa bên ngoài. Nơi tiên huyết của Bạch Minh chảy ra thành huyết hồ, giờ đang lẳng lặng thẩm thấu vào hắc ám đại địa, sau khi hấp thu cả đại địa phảng phất tà dị âm trầm hơn trước
Mục Trần điều tức ước chừng mười chung đồng hồ, hai mắt đang khép hờ từ từ hé mở. Nguyên bản linh lực suy giảm nay đã khôi phục nhiều, trong đôi mắt đen nhánh đã ngưng tụ thần thái
Mục Trần vung áo bào đứng dậy, lúc hắn đứng lên trên tế đàn nhiều mục quang chúng nhân đang nhìn đến, thần sắc kính nể không đồng đều
Mục Trần nhìn xung quanh, trong lòng sáng tỏ. Trải qua một trận chiến những cường giả đứng đây không ai dám khiêu khích hắn nữa. Nếu như không có gì ngoài ý muốn hắn có thể thuận lợi thông qua bất tử thạch điêu lấy được tinh huyết truyền thừa
Ánh mắt Mục Trần đột nhiên nhìn về hướng cường giả phượng hoàng tộc đang tụ tập. cả đám thấy hắn đều hiện lên vẻ đề phòng nhưng không có vẻ quá sợ hãi
Bất luận thế nào bọn hắn cũng là tộc nhân phượng hoàng tộc, tuy chỉ là một phân chi nhưng vẫn có kiêu ngạo của phượng hoàng. Tuy biết Mục Trần giờ có thực lực rất mạnh nhưng bọn hắn cũng không lo lắng chuyện Mục Trần dám chém tận giết tuyệt.
Bạch Minh tranh đoạt thất bại, phượng hoàng tộc không vì thế mà bất mãn với Mục Trần. Nhưng nếu tại đây Mục Trần dám giết bọn hắn, như vậy đã chân chính đắc tội cả phượng hoàng tộc. Hậu quả này đừng nói là Mục Trần, ngay cả Cửu U Tước tộc cũng không thể gánh nổi
Dĩ nhiên đối với điều này Mục Trần cũng đã rõ. Vì thế hắn cũng đến điểm là ngừng, chỉ là nhãn thần đạm mạc liếc đám người Bạch Bân, ý tứ cảnh cáo hiện lên trong ánh mắt
Cả đám người phượng hoàng tộc cũng chỉ có thể cắn răng bấm bụng mà chịu, không dám có bất kỳ tranh chấp nào với Mục Trần.
Mục Trần thấy thế cũng lười cùng bọn hắn lãng phí thời gian, liền nhìn về hai chiến trường khác. Cả hai nơi chiến đấu kịch liệt cũng dần dần hạ màn
Hai chiến trường, bất luận là Khổng linh của Cửu thải khổng tước tộc hay Tông Thanh Phong của Côn bằng tộc, Lục Hậu của Thông thiên viên tộc hay cường giả của Thiên thần hạc tộc tất cả đều là bát phẩm chí tôn thứ thiệt. Cho nên tranh đấu giũa bọn họ, kịch liệt đến nỗi làm người khác phải ghé mắt xem
Bất quá tranh đấu giữa bọn họ lại thiếu đi huyết tinh như tranh đấu giữa Mục Trần và Bạch Minh. Dĩ nhiên bọn họ có kiềm chế, không như Mục Trần liều mạng, chẳng sợ sống chết.
Cuối cùng ở hai chiến trường, người thắng là Tông Thanh Phong của Côn bằng tộc và Lục Hậu của Thông thiên viên tộc. Cả hai có chút ưu thế, thắng đối thủ một chiêu, vì thế chiếm được thắng lợi
Bất quá trong mắt Mục Trần, Khổng Linh của Cửu thải khổng tước tộc không kém chút nào so với Tông Thanh Phong của Côn bằng tộc. Mà Tông Thanh Phong có thể thủ thắng, dĩ nhiên trong đó có một vài giao dịch ngầm. Nói cách khác, nếu không mà đấu đến cùng thì người thắng không phải là Tông Thanh Phong rồi
Bất quá đối với chuyện này Mục Trần cũng không có hứng thú tìm hiểu. hắn không có lòng tham, mục tiêu chỉ là tinh huyết truyền thừa bất tử điểu thôi, cho nên hai đạo tinh huyết truyền thừa còn lại ai đạt đượ hắn cũng không thèm để ý đến
Sau khi hai chiến trường đã phân ra thắng bại, ánh mắt bọn họ không hẹn mà cũng nhìn về Mục Trần. Cả bốn vị bát phầm chí tôn mục quang lóe động, một màn Mục Trần đánh bại Bạch Minh bọn họ cũng thấy rõ, cho nên không kiềm nén được chấn động trong lòng
Thực lực bọn họ với Bạch Minh cũng sàn sàn như nhau, nếu đối lại là bọn họ, không phải sinh tử chiến mà muốn thắng Bạch Minh là chuyện không thể
Mà lúc này Mục Trần có thể đánh bại đồng thời làm Bạch Minh trọng thương, như vậy Mục Trần đối với bọn họ có thể giành chiến quả giống như nhau thôi.
Vừa nghĩ đến việc này, bọn người Khổng Linh, Tông Thanh Phong thần sắc ngưng trọng. Ánh mắt nhìn Mục Trần không có chút khinh thường mà thay vào đó là vẻ kiêng kỵ đối với cường giả cùng cấp
“Mục Trần thực lực bất phàm, lúc trước tin tức Tông Đằng truyền lại chỉ nói hắn có thực lực chống lại cường giả thất phẩm điên phong. Nhưng lúc này ngay cả bát phẩm chí tôn cũng bại trong tay hắn, hắn tiến bộ quá thần tốc, như vậy cũng đủ rồi” Tông Thanh Phong thâm ý nhìn Mục Trần, chuyện tình Tông Đằng trong lòng cũng đã xóa sạch. Không vì Tông Đằng mà đắc tội với Mục Trần
Đối thủ như vậy không nên trêu chọc lung tung mới tốt
Đối với suy nghĩ trong lòng bọn họ, Mục Trần không quan tâm đến. Sau khi nhìn thấy giữa bọn họ phân ra thắng bại Mục Trần liền quay đầu nhìn về hậu phương tháp tràng, chỗ đó có vạn đạo thạch thê đi lên, nơi cuối có viễn cổ bất tử điêu đang huy động thùy vân chi dực
(* thạch thê: bậc thang đá)
Lúc này thạch điêu của bất tử điểu tựa hồ phát ra quang mang huyền ảo, như kêu gọi người thắng cuộc
Mục Trần hít sâu một hơi, quay lại nhìn Cửu U nhẹ gật đầu, sau đó thân hình khẽ động nhằm vào thạch điêu phóng đi
Tinh huyết truyền thừa bất tử điểu, gần trong gang tấc, nằm trong tầm tay.