Lão vẫn còn chưa đi. Chắc là vẫn luôn ở ngoài quan sát, phát hiện Tông Ngạo đột nhiên rời khỏi cho nên mới cả gan mò tới phía ngoài cung điện, muốn hỏi han tình hình một chút.
Dương Khai đi ra ngoài, thuật lại đơn giản sự việc cho lão. Biết được Tông Ngạo cũng để ý tới Huyền Âm Quỳ Thủy, sắc mặt Cáp Lực Tạp đại biến, lập tức luống cuống tay chân không biết phải ứng phó với Tông Ngạo như thế nào.
Lão cũng không dám báo với Chủ tinh chuyện ở đây, nữ nhân của Tam thiếu gia Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh, sinh tử còn chưa biết, lão giấu diếm tin tức còn không kịp, làm thế nào có thể bẩm báo được?
Sắc mặt khó coi, trầm ngâm một hồi, cũng không trách cứ Dương Khai nhiều chuyện mà nói:
– Nếu Tông Ngạo đại sư có cách giải cứu, tiểu huynh đệ ngươi hãy tạm thời ở lại đây đợi người về, ta cần đi bàn bạc với Lâm Mộc Phong bọn họ xem ứng đối việc này như thế nào.
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Dương Khai lại quay vào trong phòng, ngồi bên giường nhìn Tuyết Nguyệt như đang say ngủ.
Báu vật xinh đẹp giờ phút này an tịnh, hơi thở đều đều, dáng vẻ khi ngủ đẹp ngọt ngào, mọi nét uyển chuyển đều phô bày.
Dương Khai giơ tay, sờ mạnh vào ngực nàng.
Hắn cảm thấy bản thân quá thiệt thòi. Nếu không vì Xích linh hồn, hắn căn bản không cần phải hao lực hao tâm như vậy, cũng không cần đi e dè đến sự sống chết của Tuyết Nguyệt.
Điều làm hắn khó chịu chính là dù có cứu được Tuyết Nguyệt trở về, cởi bỏ được Xích linh hồn, thì cũng không biết nữ nhân này sẽ có thái độ như thế nào đối với mình, liệu có thẹn quá thành giận mà truy sát hắn cả vạn năm hay không.
Việc không thể đoán trước đó làm Dương Khai phẫn uất.
Chẳng qua là khi đó ở ngôi sao chết, tình thế bắt buộc làm hắn không thể không liên kết tính mạng với Tuyết Nguyệt để tự bảo vệ mình.
Dương Khai thấy đắng lòng như ngậm hoàng liên, không nhân cơ hội tranh thủ chút thì không thể cân bằng lại được.
Tông Ngạo đi liên tiếp nửa tháng không thấy bóng dáng, trong khoảng thời gian này Dương Khai ở lại cung điện của lão, Tuyết Nguyệt hôn mê bất tỉnh không cần hắn chăm sóc, hắn dồn hết tập trung vào phòng luyện đan của Tông Ngạo.
Mười mấy lò đan lớn nhỏ đó đều khắc rất nhiều linh trận giống với linh trận ở dược điền. Đó là những linh trận đầy đủ, hoàn hảo dung hợp với nhau không chút xung đột.
Dương Khai không chút khách khí đem linh trận đó khắc sâu vào trí nhớ, biến nó thành kiến thức của mình.
Trong cung điện còn có một thư phòng, trong đó có rất nhiều điển tịch, Dương Khai rảnh quá đến nỗi nhàm chán, liền vào đó xem.
Hắn lập tức tìm được rất nhiều thứ tốt khiến hắn hưng phấn.
Những đơn thuốc hắn chưa từng nhìn thấy làm hắn say sưa nghiên cứu.
Những phương thuốc Dương Khai nắm giữ đều là của Thông Huyền đại lục, nhưng sau khi đến Tinh Vực, cấp bậc linh thảo linh dược thay đổi cao, rất nhiều thứ chưa từng tồn tại trên Thông Huyền đại lục.
Những phương thuốc này đã bổ sung hoànảoh cho những thiếu sót của hắn, khiến tri thức và trình độ luyện đan thuật của hắn đã tiếp cận được với Tinh Vực.
Thời gian nửa tháng thoáng cái đã qua, Dương Khai căn bản không cảm giác được thời gian trôi qua.
Khí tức sinh mệnh Tông Ngạo bỗng hiện ra tại cung điện, lão đi đi thẳng vào thư phòng, thấy Dương Khai đang ở đây lật xem các phương thuốc luyện đan, cũng không mấy để ý mà chỉ ra hiệu với hắn:
– Đi thôi. Đưa lão phu tới chỗ phát hiện ra Huyền Âm Quỳ Thủy, chỉ cần lão phu có thể thuận lợi thu hồi bảo vật này thì những thứ trong này ngươi muốn xem bao lâu cũng không thành vấn đề.
– Được!
Dương Khai buông một điển tịch trong tay xuống, đứng dậy cùng lão đi ra ngoài.
– Đại nhân nhà ta ở lại đây không vấn đề gì chứ?
Dương Khai không yên tâm hỏi một câu.
– Có thể có vấn đề gì?
Tông Ngạo cười quái dị.
– Cung điện của lão phu không ai có thể xông vào, trừ phi mấy cường nhân Phản Hư Cảnh cùng nhau xông vào! Ở Vũ Bộc Tinh này chưa có ai dám đắc tội với lão phu như vậy, ngươi có thể hoàn toàn yên tâm. Đây là nơi an toàn nhất trên Vũ Bộc Tinh!
Lão ta ra vẻ dương dương tự đắc, Dương Khai cũng không cho là lão đang tự biên tự diễn mà quả thực có thể tự tin như vậy.
Cùng Tông Ngạo cưỡi Tinh Toa bay về phía khu mỏ.
Mất khoảng nửa ngày, Dương Khai đã dẫn Tông Ngạo tới cái hố đó.
Phía dưới có rất nhiều võ giả canh gác nghiêm ngặt, Cáp Lực Tạp, Lâm Mộc Phong, còn có cả vị phu nhân trung niên đó và những cường nhân Phản Hư Cảnh của Hằng La Thương Hội đều có mặt.
Bọn họ dường như đang chờ đợi.
– Lũ ranh con này.
Tông Ngạo mắng một tiếng, trên mặt lộ vẻ bất mãn.
Nhìn thấy bóng dáng Tông Ngạo, bên dưới đám người Cáp Lực Tạp thần sắc trang nghiêm, có vẻ có chút căng thẳng và bất lực liếc nhìn nhau, đều tiến lên một bước.
– Bái kiến đại sư!
Tông Ngạo bèn cùng Dương Khai đáp xuống, đám người Cáp Lực Tạp đều thi lễ, thái độ cung kính khiêm tốn.
– Ừ!
Tông Ngạo khẽ gật đầu, gật đầu thờ ơ.
– Nghe nói hôm trước đại sư thi triển diệu thuật cứu mạng Tuyết đại nhân, chúng ta vô cùng cảm kích, Tuyết đại nhân là khách của Chủ tinh, nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta khó gánh vác được trách nhiệm. Đại sư đại nghĩa có ân với Tuyết đại nhân cũng là có ân với chúng ta…
Cáp Lực Tạp miệng nói liên hồi như nịnh bợ, liên tục chụp mũ Tông Ngạo.
Lâm Mộc Phong cùng vị phu nhân trung niên kia không khỏi co giật khóe miệng, cả người không được tự nhiên.
Dương Khai toàn thân cũng nổi da gà, khinh miệt nhìn Cáp Lực Tạp như thể không ngờ lão lại là người như vậy.
– Bớt nói nhảm đi!
Tông Ngạo phất tay ngắt lời Cáp Lực Tạp, liếc xéo lão, hừ nói:
– Chớ nịnh bợ lão phu, lão phu không mắc bẫy đâu!
Thần sắc Cáp Lực Tạp lập tức ngượng ngùng, không dám tiếp tục nịnh nọt nữa.
– Hôm nay lão phu tới đây vì mục đích gì chắc hẳn các ngươi cũng biết rõ.
Tông Ngạo đi thẳng vào vấn đề.
– Các ngươi ai dám ngăn trở cứ thử xem, đừng trách lão phu trở mặt!
Cáp Lực Tạp liền mếu mặt, vội vàng nói:
– Vì sao đại sư tới đây, chúng ta đều rõ cả, đại sư đến Vũ Bộc Tinh đã trăm năm, đan dược luyện chế cho thương hội nhiều vô số kể, cũng không lấy bất kỳ thù lao nào, đại sư vất vả công cao, hội trưởng Ngải Âu đã nhiều lần nhắc nhở phải coi đại sư là khách nhân tôn quý nhất, thoả mãn mọi yêu cầu của người, không được làm trái!
Tông Ngạo hừ hừ nói:
– Coi như các ngươi biết điều!
Cáp Lực Tạp lại nói:
– Nếu là thứ khác thì tặng hết cho đại sư cũng không hề gì, chỉ có điều Huyền Âm Quỳ Thủy này…
– Hả?
Mặt Tông Ngạo liền lạnh tanh, ánh mắt trở nên bất thiện.
– Chỉ là việc liên quan Huyền Âm Quỳ Thủy này nghiêm trọng, chúng ta thực sự không thể tự quyết định được!
Cáp Lực Tạp cố dày mặt nói.
– Đúng vậy đại sư, nếu như việc này để Chủ tinh biết được, chúng ta sẽ khó thoát khỏi trách phạt, kính xin đại sư minh giám!
Lâm Mộc Phong cũng năn nỉ.