Anh xoa xoa thái dương: “Lần này là do anh quá xúc động, từ trước đến nay anh chưa từng làm càn như vậy”
“Anh còn mặt mũi để nói sao, anh vậy mà không đánh thức em mà cứ làm xẵng làm bậy! Đồ cầm thú!”
Cố Thành Trung cũng không giải thích được, đầu óc không tỉnh táo chút nào, trong đầu chỉ có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào.
Có lẽ là khó kìm lòng nổi, đã lâu rồi anh không bốc đồng như vậy, cũng không biết kiềm chế bản thân.
Hứa Trúc Linh không muốn để ý đến anh nữa, lần này cô thật sự đã dẫn vặt cô quá chừng, cô luôn miệng cầu xin thương xót nhưng mà anh dường như không nghe thấy, mãi đến khi cô khóc thì anh mới giảm bớt sức lực, ôm chặt lấy cô.
Cô mặc quần áo rồi đáng thương nằm xuống ghế.
Vốn là cô đang đói bụng, sau trận này thì cũng đói đến mức ngực muốn dán chặt vào lưng rồi.
Cố Thành Trung đỡ trán, biết mình làm sai nên đưa vẻ mặt lấy lòng qua.
Còn chưa kịp chạm vào đầu cô thì Hứa Trúc Linh đã trợn mắt, hung ác nói: “Đừng chạm vào em, bây giờ em vẫn còn rất tức giận!”
Anh co tay lại, bất đắc dĩ ngón tay chỉ có thể dọc theo theo sống lưng cô đi xuống.
Hành động này… rất trêu người.
Những đầu ngón tay hơi lạnh tạo thành sự tương phản rõ rệt với hơi nóng còn sót lại trên da cô.
Chạm vào từng đốt xương sống của cô từng chút một, cuối cùng dừng lại trên đốt sống đuôi.
“Đừng tức giận, buổi tối anh sẽ tự mình nấu cơm, được không?”
“Tôi muốn ăn lẩu thập cẩm, món lẩu này vô cùng khó, anh có thể làm được không?”
Thật ra Hứa Trúc Linh vẫn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng mà lần này cô đã bị chơi đùa hỏng rồi, đôi chân yếu ớt, vẫn còn đau.
Nhưng mà khi nghe thấy món ăn thì cô lập tức không còn nóng giận nữa, nghĩ đến giấc mơ đó thì cô lại rất muốn ăn lẩu.
Cố Thành Trung mỉm cười gật đầu, mặc quần áo vào rồi ôm chặt lấy lưng cô.
Vừa vào cửa liền thấy Phó Thanh Viên đứng ở trước cửa sổ, ôm má, không biết nhìn cái gì, nhìn rất nhập thần.