Nếu bây giờ về nhà có thể kịp đưa Tiêu Tiêu đi học.
Mấy ngày này Tần Đại Dũng còn phải nằm viện điều trị.
Anh vốn định nhờ Phùng Tiểu Uyển đưa Tiêu Tiêu đi học mấy ngày, nhưng bây giờ chắc chắn không thể làm được vì chuyện lúc sáng.
Tần Thanh Tâm và Tần Y đều rất bận rộn.
Chuyện đưa đón Tiêu Tiêu đi học chỉ có thể giao cho anh.
Cùng lúc đó ở dinh thự Vân Phong.
Tần Thanh Tâm sửa soạn xong xuôi cho Tiêu Tiêu, vừa ra khỏi phòng đã thấy Tần Y xách vali đi ra.
“Y Y, em định đi đâu vậy?”
“Chị ơi, Dương Thanh tát em!”
Tần Y không nhịn được nức nở nói, sau đó lại càng cảm thấy tủi thân.
Vốn chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, sau khi nói xong cô ta không kìm được gào lên khóc.
“Em nói gì? Anh ấy tát em sao?”
Tần Thanh Tâm cũng sợ ngây người, không thể ngờ được người chồng hoàn hảo trong mắt mình lại có thể ra tay đánh Tần Y.
Thấy em gái khóc rống lên, Tần Thanh Tâm lập tức nổi giận.
Dương Thanh muốn đối xử với cô như thế nào, cô đều có thể chịu đựng.
Nhưng anh đánh em gái cô thì không được.
Tiêu Tiêu thấy vậy cũng hốt hoảng.
Cô bé không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bố mình đã tát dì út.
“Dì út đừng khóc mà!”
Tiêu Tiêu vội vàng an ủi: “Chờ bố cháu về, cháu sẽ trả thù cho dì!”
Tần Thanh Tâm cố nén cơn giận nhưng không thể nhịn nổi.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Dương Thanh.
Dương Thanh đang lái xe chạy như bay về nhà bỗng thấy Tần Thanh Tâm gọi tới thì rất bất ngờ.
Nhưng anh nhanh chóng đoán được tại sao cô lại gọi cho mình vào lúc này.
Anh lắc đầu cười khổ, ấn nghe máy: “Vợ ơi, anh sắp về đến nhà rồi.
Em đợi anh một chút!”
“Tại sao anh lại tát Tần Y?”
Dương Thanh vừa bắt máy liền nghe thấy lời chất vấn tràn đầy lửa giận của Tần Thanh Tâm.
Quả nhiên vẫn là vì chuyện này.
Sau khi Dương Thanh mất khống chế tát Tần Y một cái đã hối hận không biết phải đối mặt với vợ và Tần Y thế nào.
Không ngờ anh lại phải đối mặt với chuyện này nhanh như vậy.
“Anh nói đi!”, Tần Thanh Tâm cả giận nói.
Dù nói chuyện qua điện thoại nhưng Dương Thanh vẫn cảm giác được cơn giận của cô.
Giọng điệu lạnh lẽo tột độ.
Chỉ khi anh vừa mới trở về từ biên giới phía Bắc gặp lại Tần Thanh Tâm, cô mới nói chuyện với anh bằng giọng điệu này.
“Tâm à, anh xin lỗi!”
Dương Thanh không biết có thể nói gì khác, chỉ có thể nói lời xin lỗi.
“Em không cần anh xin lỗi.
Vì một người phụ nữ ở ngoài, anh không cần cả vợ mình nữa sao? Y Y chỉ nói mấy câu trong lúc tức giận mà anh lại tát con bé sao?”
Cảm xúc của Tần Thanh Tâm ngày càng kích động, nói tới cuối không kìm được bật khóc: “Chẳng lẽ anh với cô gái kia thực sự có quan hệ không đứng đắn sao?”
Tần Thanh Tâm biết Dương Thanh sẽ không bao giờ phản bội mình, thế nhưng trong cơn giận dữ, cô vẫn không nhịn được nói ra câu này.
“Bố không cần con với mẹ nữa à?”
Bỗng trong điện thoại truyền ra tiếng nghẹn ngào của Tiêu Tiêu.
Dương Thanh đang lái xe nghe thấy Tần Thanh Tâm chất vấn và tiếng con gái khóc nức nở, cảm thấy trái tim như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào.
“Dương Thanh, chúng ta ly hôn đi!”
Tần Thanh Tâm bỗng nói.
Ầm!
Câu nói này khiến Dương Thanh bị đả kích cực lớn, cả người như bị sét đánh phanh gấp lại.
Lốp xe ma sát trên mặt đất vang lên âm thanh chói tai.
Trong không khí bốc lên mùi cao su nồng nặc.
Dương Thanh khó nhọc hỏi: “Em, em nói gì? Ly hôn?”
“Kít!”
Dương Thanh vừa dứt lời, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng lao thẳng về phía xe của anh.
Tiếng va chạm động trời vang lên, xe Dương Thanh bay thẳng lên trời lộn mấy vòng.
“Kít!”
Mấy giây sau lại vang lên tiếng va chạm đinh tai nhức óc.
Xe của Dương Thanh nặng nề đâm vào vách núi.
Một đống đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống, nhanh chóng che lấp cả chiếc xe.