Đường Tam nghe vậy ánh mắt liền biến đổi, nói: “Đại sư huynh, đề phòng.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trình Tử Chanh trên ngọn cây. Trình Tử Chanh nghe được hắn nói đề phòng cũng vô thức nhìn kỹ bốn phía.
Đúng lúc này, phát sinh dị biến.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, ở mặt đất cách Cố Lý không xa có một tiếng “Phanh” đột nhiên bùng nổ, một cây gai nhọn màu vàng đâm thẳng đến chỗ Cố Lý.
Biến hoá quá nhanh. Nếu không có Đường Tam kịp thời nhắc nhở, mọi người nhất định sẽ trở tay không kịp.
Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ phản ứng đầu tiên. Một cỗ gió mạnh thổi đến bên cạnh Cố Lý, thổi trúng thân thể của hắn đang di động. Cùng lúc đó, một mặt băng thuẫn xuất hiện phía trước vị trí mà Cố Lý đứng vừa rồi.
“Phanh” một tiếng, cây gai nhọn kia đâm vào băng thuẫn, trong nháy mắt băng thuẫn đã vỡ tan. Một thân ảnh theo gai nhọn từ dưới đất chui ra.
Đó là một Yêu Thú có chút cổ quái, chiều cao khoảng ba mét, sau lưng có một đuôi to màu vàng đất, toàn thân bao trùm bởi lân phiến, phát ra vầng sáng màu vàng. Cái vừa phát động công kích với Cố Lý chính là đuôi của nó.
“Là Liệt Địa Tích Dịch, cẩn thận! Ít nhất là Ngũ giai Liệt Địa Tích Dịch!” Tiếng hét lớn của Vũ Băng Kỷ vang lên.
Luận về tri thức, Đại sư huynh nhất định là nhưng mạnh nhất. Trong nháy mắt đã phân biệt được lai lịch của Yêu Thú.
Đúng lúc này, cái đuôi to của Liệt Địa Tích Dịch đã hung hăng nện trên mặt đất, hào quang màu vàng trên người trở nên chói mắt, thân thể liền dung nhập với đất, toàn bộ dốc núi đều rung chuyển.
“Ngưng!”
Cố Lý hét lớn, dốc núi đang kịch liệt lắc lư bỗng nhiên dừng lại một lát.
Cố Lý sư huynh hét lên cũng không phải vì hắn thi triển Thì Quang Biến, mà là muốn nhắc nhở đồng đội. Mọi người lần đầu tiên ra ngoài rèn luyện cùng nhau, phối hợp chưa được ăn ý, cho nên trên đường đi, Đường Tam đã cùng mọi người thảo luận, khi thi triển các loại năng lực thì kêu lên một tiếng để đồng bạn biết ngươi đang làm gì, từ đó tiến hành phối hợp.
Không thể phủ nhận Thì Quang Biến rất cường đại, dù Liệt Địa Tích Dịch có tu vi cao hơn Cố Lý, nhưng nó vẫn không thoát khỏi ảnh hưởng của Thời Gian Ngưng Cố.
Trong chốc lát ngưng lại này, Độc Bạch đã leo lên cây đại thụ bên kia, Trình Tử Chanh từ trên ngọn cây lập tức bay lên. Đường Tam và Vũ Băng Kỷ tức thì lao thẳng tới Liệt Địa Tích Dịch.
Đây cũng là bố trí của Đường Tam. Khi gặp phải đối thủ cường đại, Độc Bạch cố gắng hết sức rời xa chiến trường, Trình Tử Chanh chịu trách nhiệm quan sát chiến trường xem có những địch nhân khác tồn tại hay không. Cố Lý phụ trách khống chế đối thủ, Đường Tam cùng Vũ Băng Kỷ giải quyết đối thủ.
Trên đường đi Đường Tam đã nhắc lại rất nhiều lần nên lúc này, mọi người vô thức tạo ra phản ứng. Vũ Băng Kỷ là người tín nhiệm Đường Tam nhất, bởi vì dưới sự chỉ điểm của Đường Tam, cảm ngộ của hắn rõ ràng đã tăng lên nhiều.
Từng miếng băng chuỳ bay vụt tới, bay thẳng đến Liệt Địa Tích Dịch. Nhưng đồng thời, Đường Tam cũng không thi triển Phong Nhận. Đường Tam tiến về phía trước, hai tay trước người mãnh liệt chà xát, con ngươi trong chốc lát biến thành thanh bích sắc. Phong nguyên tố nồng đậm dưới sự điều khiển của Khống Hạc Cầm Long lập tức hình thành một cỗ cuồng phong.
Cỗ cuồng phong này cũng không phải làm tổn thương kẻ địch. Băng chuỳ đã tới trước, trên người Liệt Địa Tích Dịch nổ tung thành nhiều đoá băng hoa. Liệt Địa Tích Dịch có lực phòng ngự tương đối mạnh, hầu như Yêu Thú thuộc tính Thổ đều am hiểu phòng ngự. Liệt Địa Tích Dịch tuy rằng bị đau, nhưng cũng không thực sự bị thương, chỉ là một số lân phiến giữa người lõm xuống và có màu trắng. Mặt đất dưới chân nó cũng đã vỡ ra, xung quanh tản ra hào quang màu vàng, nó muốn độn thổ trốn thoát.
Nhưng lúc này, một cỗ gió lốc thổi đến, Liệt Địa Tích Dịch vừa thoát khỏi khống chế muốn độn thổ lập tức bị thổi bay lên.