Anh quay mặt sang, nhìn vào cô, biểu cảm và giọng nói đều mang theo chế giễu: “Còn em cũng nên vui thầm trong lòng chứ nhỉ? Em xem, con trai của Hoắc Chính Khải giờ đã ngốc nghếch tới trước mặt em cầu xin rồi”.
Nói năng vớ vẩn, cô vui khi nào. Cô chẳng vui gì cả, một chút cũng không.
“Có lẽ…” Anh nói tiếp, giọng lạnh nhạt: “Có lẽ bây giờ em có thể suy nghĩ tới việc gọi điện cho bố anh. Em có thể nói với ông ấy, chú Hoắc, Liên Ngao giờ vì con không muốn đi học nữa. Chú Hoắc, Liên Ngao vì con đã chạy tới tận Bali rồi”.
Người này đang ăn nói xằng bậy. Nếu là rất lâu rất lâu trước kia có lẽ cô sẽ mừng thầm trong lòng, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ cô không vui chút nào, không những vậy cô còn buồn muốn chết.
Khi A Bảo nói với Khang Kiều cô ấy nhìn Hoắc Liên Ngao và đám người Mexico đi chung thì lòng cô đã bắt đầu không yên. Sau đó khi cô nhìn thấy Hoắc Liên Ngao và người Mexico làm gì thì cô giận tới mức muốn lột da anh.
Nhưng anh không biết, anh vẫn đứng đó tiếp tục nói: “Chị gái của tôi, em có muốn gọi cho bố anh thị uy ngay bây giờ không? Em nói với ông ấy: Chú Hoắc, chú mau tới đón Liên Ngao về đi, anh ấy cứ suốt ngày quấn lấy cháu, đuổi thế nào cũng không đi. Hay là để anh nói cho em cách để bố anh nổi trận lôi đình ngay lập tức?”.
Phải, Khang Kiều nằm mơ cũng muốn Hoắc Chính Khải phát điên. Nhưng mọi cách thức cô nghĩ đến chưa bao giờ dính dáng tới Hoắc Liên Ngao.
Anh đổ oan cho cô rồi.
Cô lắc đầu, lẩm bẩm: “Hoắc Liên Ngao, anh nói xằng bậy, linh tinh…”.
“Chẳng phải trước nay em rất giỏi đóng kịch sao? Em chỉ cần hểnh mũi nói với bố anh: Chú Hoắc, mau đưa Liên Ngao đi đi, anh ấy khiến cháu phiền muốn chết…”
Phải, phải, Hoắc Liên Ngao nói câu này không sai. Anh quả thực khiến cô phiền muốn chết. Anh xuất hiện cũng khiến cô phiền, không xuất hiện cũng khiến cô phiền.
Giọng nói lẩm bẩm bỗng vút cao: “Phải, Hoắc Liên Ngao, anh khiến em phiền muốn chết, phiền muốn chết!”.
Cô lùi về sau, lùi mãi về phía biển. Chỉ vài bước nữa thôi chân cô sẽ chạm tới mặt nước biển. Cô tiếp tục lùi, miệng như người không biết suy nghĩ, cứ lặp đi lặp lại.
Phiền muốn chết…
Khi dứt âm cuối cùng, cô quay người ra biển. Nước biển từ đầu gối lan lên eo cô, một giây sau đã tới ngực cô, một giây nữa là tới vai. Con sóng tiếp theo hình thành một đai trắng xóa, dưới tác động của gió chỉ nháy mắt là chôn vùi cô.
Một sức mạnh từ phía sau kéo cô ngược trở lại. Một giây sau, cô ngã vào một vòng tay, con sóng trắng tràn qua eo cô.
Cô được anh ôm chặt vào lòng.
Anh thì thầm bên tai cô: “Đầu gỗ, đừng giận”.
Con sóng ấy biến mất trên bãi cát, lại có sóng mới lướt qua người họ. Cứ thế họ im lặng ôm nhau.
Lúc này đây, nửa vầng trăng đã nhô lên mặt biển, ánh trăng bàng bạc phủ lên cả biển khơi, gió đã dịu đi phần nào.
Trên bãi cát có ánh lửa trại lập lòe. Cô vùi nửa mặt vào lòng anh, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa. Anh ôm cô càng chặt hơn, giọng anh như đang thở dài: “Cuối cùng anh cũng ôm được em rồi”.
Giọng anh khiến cô như tỉnh khỏi cơn mưa. Cô nhớ thứ không lâu trước đó anh mua của người Mexico được để trong túi áo khoác. Cô thoát ra, thứ tìm thấy khiến cô tim đập chân run. Chúng được cuộn trong giấy báo.
Cô dùng hết sức bình sinh ném chúng ra xa. Nhưng sức cô không đủ khỏe, chúng chỉ bị cô ném đi cách đó hơn một mét. Dưới sự tác động của nước biển, chúng lại bị đẩy gần về phía họ. Cô đập tay lên mặt nước, miệng nói: “Đi đi, mau đi đi”.
Có nước biển bắn lên mặt Khang Kiều, một chút còn vào miệng và mắt cô. Mắt khó chịu, miệng cũng khó chịu. Đều là lỗi của Hoắc Liên Ngao. Cơn phẫn nộ bỗng dưng kéo tới khiến tay cô đập mạnh lên mặt biển hơn nữa. Tay kia một đôi tay khác giữ chặt, sau đó ép cô vòng tay qua hông anh.
Cô ra sức giãy giụa, trong lúc đó anh hỏi: “Em không thích anh động vào thứ đó?”.
Cô gật, đầu đập mạnh lên vai anh.
“Anh hứa với em, sau này sẽ không động vào thứ đó nữa.” Anh nói.
Cô dừng tay, có điều, đôi tay đang ôm eo anh không biết nên thả ra hay tiếp tục ôm chặt.
Vầng trăng cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt biển. Trong phút chốc, ánh trăng lan tràn, thế giới yên ắng như một tòa thành bị cố định trong thủy tinh.
Trong thứ ánh sáng gần như ngưng đọng ấy, giọng anh không biết bắt đầu từ khi nào đã mang vẻ trầm ấm quyến rũ của một chàng trai, động lòng người.
“Em không ở bên, anh đau khổ.”
“Cho dfu anh nghĩ cách để bù đắp lỗ hổng của em, nhưng mỗi khi đêm về, lỗ hổng ấy lại trở nên mênh mông, khiến anh hoang mang. Em không quay lại, mãi không quay lại.”
“Người gọi điện cho em nói với anh rằng em đã thuê nhà, nói em đã mua được đồ dùng hằng ngày, nói em đã tìm được việc, nói em đã có bạn mới, nói rằng có người đàn ông Hàn Quốc mở siêu thị ở đây tỏ ra rất tốt với em. Những tin tức ấy không ngừng rót vào tai anh, nỗi hoang mang hóa thành lo sợ. Lỡ đầu gỗ không bao giờ quay về nữa thì phải làm sao? Nếu cô ấy thật sự không về nữa, anh phải làm sao?”
“Ngày nào anh cũng mông lung trong những suy nghĩ ấy. Nhưng đúng như anh nói với em lúc đó, anh có sự kiêu hãnh của mình. Thế là anh bắt đầu sống không yên. Anh buộc phải đi tìm một cách khác để hóa giải. Ở New York, người ta nói, chỉ cần bạn mở cửa, rẽ phải hoặc rẽ trái đều có thể mua được thứ khiến bạn vui vẻ. Khi còn rất nhỏ, anh và bà ngoại đã hứa, anh sẽ không động vào thứ đó.”
“Khang Kiều, em xem, em lại một lần nữa là kẻ chủ mưu trong cuộc đời Hoắc Liên Ngao rồi.”
Biết rõ lúc này nên đẩy mạnh anh ra, biết rõ lúc này nên bịt chặt tai lại, nhưng tay không đẩy được, cũng chẳng kiểm soát được đôi tai.
Đó là dòng sông bạc không bờ không bến, giọt lệ đọng trong đáy mắt cô phản chiếu ảo ảnh hư thực.
Cậu chủ Liên Ngao biết nói lời tình cảm từ khi nào vậy.
“Khang Kiều, em xem, mẹ em phá vỡ lời hứa của bố mẹ anh. Còn em lại phá vỡ lời hứa giữa anh và bà ngoại. Anh cảm thấy dù thế nào anh cũng phải quên em thật sạch sẽ. Khi anh ngày ngày dùng lý do này để tự thôi miên bản thân thì xuất hiện một người khiến người ta buồn nôn. Cậu ta là Joe, anh thật không nên mời cậu ta tới Miami. Cái người buồn nôn này đã nói những lời khiến anh buồn nôn.
“Cậu ta nói: Liên Ngao, Văn Tú Thanh và cô gái mắt to ở nhà cậu rất giống nhau. Năm Joe gặp em, em mười sáu tuổi. Em mười sáu tuổi gầy nhẳng, người không biết còn tưởng em chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Lúc đó em gầy nhỏ và yên tĩnh, thường khiến người ta không cẩn thận quên mất sự tồn tại của một người như em.”
Cơn gió biển mặn mòi thổi tới, khiến đôi mắt cô vừa cay vừa xót, nhưng lại không nỡ khép lại, một giây cũng không nỡ rời xa mặt biển bàng bạc vô tận kia.
“Lời Joe nói đã khiến anh mua vé máy bay từ Miami tới Jakarta. Anh cũng không biết vì sao anh lại làm chuyện ấy. Theo anh thấy, đó dường như chỉ là sự thúc giục của một suy nghĩ mà thôi. Anh vô thức bài trừ lời Joe nói, anh chưa từng cảm thấy em giống với Văn Tú Thanh.”
“Nhưng khi gặp đôi vợ chồng đó ở sân bay, anh nghĩ anh đã hiểu ra. Có lẽ chỉ một khoảnh khắc đó thôi. Đầu gỗ, nếu em cũng được gặp họ, anh nghĩ đôi mắt em nhất định sẽ bị cặp đôi kỳ lạ đó thu hút.”
Khi bay từ Miami tới Jakarta, Hoắc Liên Ngao đã gặp một đôi vợ chồng thế này. Họ khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông tuấn tú, phong độ ngời ngời, còn người phụ nữ…
Khi vừa chạm phải khuôn mặt người phụ nữ ấy, Hoắc Liên Ngao đã nhanh chóng quay đi. Bà ấy có một gương mặt thảm khốc không kể xiết. Gương mặt đó bị bỏng cấp độ nặng, thậm chí thịt môi cũng chẳng còn, khiến cho răng và lợi của bà ấy lộ ra ngoài. Khi đó Hoắc Liên Ngao đã nghĩ đó thật sự là một gương mặt khiến trẻ con gặp ác mộng.
Nhưng chính gương mặt ấy trong mắt người đàn ông lại như một người đẹp vừa giành được giải Hoa hậu thế giới.
Khi đó Hoắc Liên Ngao nghĩ người đàn ông đó thật đáng thương. Suy nghĩ trong đầu anh dường như đều bị ông ấy nhìn thấu hết. Đợi vợ mình ngủ say, ông ấy tới bên cạnh anh, nói với anh rằng vợ ông trước kia rất đẹp.
Như sợ anh không tin, ông ấy đã chìa ra tấm ảnh cưới của họ. Đúng như vậy, người phụ nữ trong ảnh vừa quyến rũ và xinh đẹp.
Ngắm nhìn vợ mình, người đàn ông nói một câu: “Tôi yêu bà ấy lúc đẹp, cũng yêu bà ấy khi không còn đẹp nữa”.
Lặp lại câu nói của người đàn ông, Hoắc Liên Ngao lẩm bẩm: “Đầu gỗ, giây phút đó anh đã hiểu ra, hiểu ra tại sao ngay từ lần đầu tiên gặp Văn Tú Thanh, anh lại có một tình cảm đặc biệt mà bản thân anh cũng không rõ, vì sao luôn muốn giúp đỡ cô ta.”
“Đó là vì Văn Tú Thanh giống với Khang Kiều năm mười sáu tuổi khi đứng trên đường phố Begawan.”
“Khi em còn chưa biết, có một buổi chiều như thế.”
“Một buổi chiều hết sức bình thường như mọi ngày. Cậu bé đó ngồi trên xe trên đường đi ra sân bay. Cậu bé nhìn thấy bóng cô gái giữa dòng người. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, cậu ấy đã bị cái bóng đó hấp dẫn. Chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, chiếc váy xếp ly màu xanh da trời, mái tóc xõa tung bay trong gió như những sợi vàng, khiến cậu bé bất giác quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn, cậu bé đã giật mình đánh rơi cả điện thoại, rồi hoảng loạn đập đầu vào ghế trước.”
“Cô gái đó tên là Khang Kiều, cậu bé đó tên Hoắc Liên Ngao, năm đó cô ấy mười sáu tuổi, cậu ấy mười ba tuổi.”
“Sau này, họ trải qua rất nhiều chuyện không vui. Cậu ấy thấy cô ấy tô lên môi mình những lớp son đậm. Cậu ấy thấy cô ấy càng ngày càng biết ăn diện, thấy cô ấy mỗi năm lại mê người hơn một chút, thấy cô ấy dùng ánh mắt hờ hững che giấu đi cảm xúc thật sự. Cậu ấy đã không còn tìm được bóng hình năm mười sáu tuổi của cô ấy nữa. Trong lòng cậu ấy thật ra vẫn còn quyến luyến bóng hình cô ấy năm nào khi đứng dưới nắng, và khi ấy, một cô gái khác xuất hiện.”
“Cậu ấy bắt đầu tìm kiếm những ngây thơ đã mất trên người cô gái kia.”
“Tha thứ cho anh, tới bây giờ mới hiểu ra, yêu một người không chỉ là yêu sự tốt đẹp của người đó, mà phải yêu cả những khiếm khuyết.”
Một giây trước, tất cả chỉ đơn thuần là ý thức chôn tận sâu trong lòng Hoắc Liên Ngao, nhưng khi ý thức đó biến thành ngôn ngữ thì nó lại chảy trôi ra khỏi miệng anh.
Anh hiểu rồi, thì ra là vậy.
Thì ra khi cô còn chưa động lòng với anh, anh đã rung động với cô rồi…
Pre: “Hoắc Liên Ngao, cả đời nay anh chỉ có thể yêu một mình em, hôn một mình em, ngủ với một mình em…”
