“Cho dù là vậy, tại sao năm năm trước tỷ biết ngày hôm nay Doãn Hòa sẽ xuất hiện mà bày ra sự việc kia?” Trương Viễn Hoài nhận ra điểm bất thường.
“Năm đó quả thực ta bị hãm hại, nhưng chân không bị thương nặng như mọi người được nghe. Ta biết sẽ có một ngày Doãn Hòa lại đến Thần quốc, vì vậy đã tương kế tựu kế, nhân cơ hội này cho mình một đường thoát thân. Chỉ là không ngờ sẽ bị đệ vạch trần.” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp nụ cười kiểu “Tin bà tui là đồ ngu” làm cho xấu hổ.
“Ta có lí do để tỷ phải thành thật, Viễn Hoài không phải tên thâ… à ờ… ta là Ly Xuyên, đích tôn Ly gia.” Trương Viễn Hoài hơi lú nói.
Vừa rồi hắn quen mồm định nói Viễn Hoài không phải tên thật, nhưng mà tên thật không thể thật hơn của hắn là Viễn Hoài chứ mẹ gì?
Hoa Hà kinh ngạc: “Thật ư?”
“Đâu phải tỷ chưa từng từ khuôn mặt ta nhìn thấy người khác, đúng chứ?” Giọng điệu hắn nắm chắc phần thắng.
“Đúng là vậy.” Nàng thôi đấu tranh, thành thật khai: “Là Thịnh An nói cho ta biết.”
“Tỷ đâu phải đồ ngốc đâu ha?”
“Tất nhiên rồi! Thịnh An, à nhầm Tằng An đó hồi còn lưu lạc nhân gian được một bà đồng nhận nuôi, nghe bảo có khả năng tiên tri nên lời hắn nói ta ít nhiều cũng dao động.”
Trương Viễn Hoài: “…”
Tới mức bỏ cơ hội trở thành vũ cơ đệ nhất Thần quốc mà mọi vũ cơ đều ao ước mà nói “ít nhiều cũng dao động”? – Tui thấy bà tin không ít đâu.
Bỗng nhiên Hoa Hà cười khổ bày tỏ: “Ta đã nghe từ lâu nhưng chưa dám đối diện, Ly tướng quân không hổ là đệ đệ song sinh với A Ly, hai người rất giống nhau. Nếu không có vết sẹo trên mặt ngài ấy, ta đã nhận nhầm người rồi. Mặc dù có một khoảnh khắc, ta tưởng tỷ ấy đang đứng trước mặt ta.”
“Lão già mà nghe được chuyện người ta phân biệt hai tỷ đệ họ bằng vết sẹo xấu xí đó chắc buồn lắm hehe.” Trương Viễn Hoài không nhịn được nghĩ.
Cùng lúc này, tại viện Thính Phong dành cho đoàn sứ Vũ Khuynh quốc.
Trong căn phòng tĩnh mịch âm u, Doãn Hòa sau khi được chữa trị đang nằm nghỉ ngơi, bấy giờ đột ngột có một chiếc đoản đao sắc bén kề cổ. Lão ngay cả mắt cũng không mở ra, yên lặng lắng nghe giọng điệu lạnh băng của người đứng đầu giường.
“Tha cho tiểu Hà.” Giọng điệu nam nhân đanh thép.
Lập tức, Doãn Hòa có thái độ cợt nhã như vừa nghe một chuyện rất nực cười: “Tại sao ta phải tha cho con ranh không biết tự lượng sức mình đó?”
Đến lúc này, nam nhân đầu giường mới nhận ra mình đang ở thế bị động, khí thế hung hăng liền mất một nửa. Người đó ngập ngừng, rõ ràng là muốn dùng ân tình cầu xin nhưng lời nói ra càng nhiều lại càng khó khăn, đến mấy chữ cuối dường như rút hết cả sức lực mà thốt lên.
“Muội ấy bốc đồng là vì ta, ngươi… nể tình năm xưa,… tha đi.”
Lời lẽ mang đầy sự bất lực và khốn cùng lọt vào tai, bấy giờ Doãn Hòa mới chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự nguy hiểm của dã thú khóa chặt Ly Lịch như con mồi: “A Ly, ngươi nghĩ ta chịu đứng yên cho nó chém là vì cái gì?”
Ly Lịch bất mãn: “Ngươi hà cớ gì phải đẩy một con nhóc lên đầu sóng ngọn gió?”
Sứ thần bị ám sát ở Thần quốc, đây là một cơ hội ngàn vàng để Vũ Khuynh gây chiến!
“Ha ha A Ly vẫn ngây thơ như ngày nào nhỉ? Binh bất yếm trá, đạo lí này ta phải dạy ngươi bao nhiêu lần nữa đây?” Doãn Hòa phì cười.
Ly Lịch phẫn nộ quát: “Câm miệng!”
Doãn Hòa dời đoản đao ra khỏi cổ mình, bàn tay lạnh lẽo của lão ý tứ vuốt lưỡi đao, tuần tự dời lên ngón tay Ly Lịch chậm rãi mơn trớn, ám muội tràn ngập căn phòng.
“Cởi đồ ra.”
Ly Lịch mím môi, tay siết chặt thành đấm kiềm chế không để mọi chuyện đi xa hơn.
“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ không chỉ đích danh Hoa Hà.”
“Không được dùng chuyện này làm cớ khai chiến với Thần quốc.”
Bỗng nhiên Doãn Hòa bật cười thích thú: “A Ly đã lớn rồi, còn biết dùng cơ thể mặc cả nữa.”
Nói xong không đợi Ly Lịch tức giận phản bác liền kéo vào lòng, đặt nụ hôn dịu dàng lên tóc một cái như thể rất trân trọng. Nhưng lão càng tỏ ra thâm tình quý trọng, Ly Lịch càng oán hận nặng nề.
Doãn Hòa hôn lên vết sẹo trên mặt Ly Lịch, ân cần lau đi dòng lệ trên khóe mắt lão, thái độ bất giác trở nên mềm mỏng: “Ngươi tỏ ra bất mãn như vậy làm gì? Ta chính là tên khốn nạn không màn tình người đó thì sao?”
“Ta hận ngươi…”