Tư Đồ Kính liếc nhìn Lạc Thiên lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, sau đó có một đoàn người sải bước tiến vào.
“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“Tôi sẽ kiện các anh tội xâm phạm vào nhà dân!”
“Cút ra ngoài hết cho tôi!”
Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Chỉ nhìn thấy mười mấy người cả nhà họ Lạc lao tới ngăn cản vị khách không mời mà đến kia, nhưng ngay sau đó bọn họ đều bị đẩy ra.
Không lâu sau đó, một nhóm người mặc vest xông tới trước sảnh chính này.
Lạc Bắc Minh và Tư Đồ Kính cùng nhau liếc nhìn những người này, lại nhìn thấy người dẫn đầu chính là Lâm Dương.
“Ò? Tình nhân tìm đến cửa rồi?”
Tư Đô Kính híp mắt và nở một nụ cười kỳ quái.
Lâm Dương không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn Tư Đồ Kính, mà nhìn về phía Lạc Thiên ở đằng kia.
Lúc này, Lạc Thiên vô cùng nhéch nhác, còn nằm sắp trêи mặt đất, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng khuôn mặt tái nhọt cùng vệt máu chói mắt trêи mặt đất, quả thực khiến người ta không khỏi rùng mình.
Lâm Dương trực tiếp sải bước tới và đỡ Lạc Thiên dậy.
“Lâm Dương…”
Lạc Thiên vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Cô rùng mình một lúc, vội vàng nói: “Anh không nên đến đây, đi nhanh … anh nhanh rời khỏi đây đi!”
Nếu ngay cả Lạc Bắc Minh cũng kiêng nễ như vậy, vậy thì năng lực của Tư Đồ Kính này sẽ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô ấy.
Lâm Dương đến đây không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Lâm Dương lại nhắm mắt bịt tai, thay vào đó là kiểm tra vệt thương của Lạc Thiên, sau đó rút cây kim bạc từ bụng cô ấy ra, tìm một huyệt đạo mới rồi đâm vào.
Trong phút chốc, Lạc Thiên chỉ cảm thấy cơn đau ở bụng đã hoàn toàn biến mắt, vô cùng thoải mái.
Lâm Dương lại nhìn vào đôi tay của Lạc Thiên.
Vẻ mặt lạnh lùng, anh giơ tay cởi bỏ lớp gạc vướng víu kia từng chút một.
“Lâm Dương, không cần …” Lạc Thiên thở hồn hễn, lo lắng kêu lên.
Tuy nhiên vô ích.
Băng trêи tay cô được cởi bỏ từng chút một, lộ ra mười ngón tay máu thịt mơ hồ.
“Ai đã làm vậy?”
Lâm Dương nhẹ giọng hỏi.
Lạc Thiên đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, không nói nên lời.
“Là Tư Đồ Kính kia đã làm!”
Đúng lúc này, một cô gái tương đối trẻ tuổi của nhà họ Lạc ở bên cạnh không nhịn được mà hét lên.
Cô ấy không thể chịu đựng tiếp được nữa.
Cô ấy không cách nào chịu đựng được loại chuyện này.
Tiểu thư đã không muốn nói, vậy thì để cô ấy nói!
lệ “Thanh Hài! Cô im miệng ngay cho tôi, ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao?” Lạc Bắc Minh bùng nỗ tức giận.
“Nhưng … nhưng mà, lão gia…” cô gái tên Thanh Hà vẫn muốn nói.
Lúc này, một thành viên của Nam Phái xông lên muốn tát vào mặt Thanh Hà này.
Tuy nhiên, cái tát của hắn ta còn chưa đến, Lâm Dương chỉ bằng một tay đã siết chặt cổ tay hắn ta.
“Anh làm cái gì vậy?” Người kia tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương.
“Từ Thiên!”
Lâm Dương nhàn nhạt hét lên một câu.
“Anh Lâm.”
“Người này giao cho anh!” Lâm Dương hung hãng nói.
Người đó không kịp phòng bị, trực tiếp bị đẩy ra, ʍôиɠ ngã xuống đất.
“Kéo hắn ta ra ngoài!” Từ Thiên xua tay.
Những người phía sau ông ta ngay lập tức lao vào sảnh chính, tóm lấy người kia và lôi ra ngoài.
“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“Hỗn xược! Tất cả dừng tay lại cho tôi!”
“Có biết chúng tôi là ai không? Nếu các anh còn dám làm loạn, ông đây sẽ khiến các anh chết không có chỗ chôn thân!”
Những người của Nam Phái lần lượt lao ra, chỉ vào Từ Thiên mà lớn tiếng mắng nhiếc.
“Có chút thú vị đấy!”
Tư Đồ Kính liếc mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, cười nói: “Tên nhóc, anh muốn trở thành kẻ thù của Tư Đồ Kính tôi sao?”
“Anh không xứng.” Lâm Dương lắc đầu.
“Thật điên rồ! Hahahaha, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một tên kiêu ngạo như anh, thú vị, thú vị! Nhưng mà anh phải suy nghĩ thật kỹ, cũng phải cân nhắc thật kỹ, anh rốt cuộc có đủ sức động đến tôi không!”
“Vậy thì tôi sẽ thử xem, để anh xem thử tôi có đủ sức động đến anh hay không, thế nào?” Lâm Dương nói.
Tư Đồ Kính híp mắt cười nói: “Lâm Dương, anh đừng quá kiêu ngạo, tôi biết thân phận của anh, hội trưởng hiệp hội y khoa Giang Thành, tôi cũng biết anh chính là vị Lâm thần y tiếng tăm lẫy lừng kia, hơn nữa tôi còn biết tập đoàn Dương Hoa có thể có liên quan rất lớn với anh. Tất cả mọi thứ về anh, tôi đều biết.”
Lạc Thiên nghe thấy, vô cùng chấn động, không thể tin được nhìn Lâm Dương.
Cô ấy biết Lâm Dương là Lâm thần y, nhưng vị tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa kia…cũng là anh ấy sao?
Thật không thể tin được phải không?
Tư Đồ Kính lại lắc đầu: “Nhưng mà … chỉ dựa vào một chút năng lực này của anh, vẫn không thể đụng được đến Nam Phái của tôi. Anh hoàn toàn không biết Nam Phái của tôi rốt cuộc rộng lớn đến mức nào. Ngay cả Lạc Bắc Minh cũng phải cúi đầu trước Nam Phái của tôi. Dựa vào anh sao? Anh có nghiêm túc không? “
Sở dĩ Tư Đồ Kính tự tin như vậy là vì đằng sau anh ta là Nam Phái hùng mạnh.
Nhưng anh ta không biết rằng Lâm Dương sẽ không bao giờ để ý đến chuyện này!
“Chỉ là một Nam Phái nhỏ bé mà thôi!”
Lâm Dương lắc đầu, lại giơ tay lên: “Kéo ra ngoài!”
“Vâng!”
Từ Thiên gật đầu, trực tiếp lôi người đàn ông ra khỏi cửa.
Chẳng máy chốc, ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Tư Đồ Kính không tức giận, nhưng nụ cười trêи khuôn mặt của anh ta đã dần dần thu lại…