Bàn tay to lớn kia đưa ra hướng về phía sau lưng của Diễm An An cách một lớp áo ngủ mà vuốt ve như an ủi con nít mà nói.
” Đừng sợ anh sẽ không đánh em, nếu có đánh thì chỉ đánh mông mà thôi.”
” Phù…phù…”
Diễm An An thấy câu nói này của hắn bao nhiêu sợ thần kinh căng thẳng trong người đều tan biết hết nhẹ nhỏm vô cùng, bởi vì Lạc Tu Minh hiện tại vẫn còn ý thức của mình chắc chắn sẽ không đánh cô.
Bởi vì thêm vài tháng tiếp xúc ở cùng với Lạc Tu Minh cô hiểu rõ nhất những lúc hắn tỉnh táo sẽ không làm khó dễ mình mà lại thân mật đến mức làm cho Diễm An An thấy rất sợ.
Lạc Tu Minh nhìn cô gái dưới thân tình thần đã ổn định được một chút liền vui vẽ, ánh mắt hắn nhìn vào đôi đồng tử của Diễm An An một cách si mê như muốn nhìn ngắm thế giới trong đó vậy.
Ánh mắt Lạc Tu Minh mơ hồ kèm theo trong người có men rượu mà cho hắn cho đủ dũng khí hơn, bàn tay hắn siết chặt lấy thân thể của Diễm An An vào lòng điều chỉnh tư thế làm sao cho cô dễ chịu nhất rồi mới nhỏ nhẹ nhìn khuôn mặt non nớt ấy nói.
” An An à anh thật sự thích em thật đấy, em có thể nói anh phải dùng cách nào để em tin tưởng vào tình cảm của anh giành cho em hay không ? “
Nói đến đây hắn lại đưa đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt và đôi mặt đang trợn trừng vì sợ hãi kia của cô nói.
” An An, là Lạc Tu Minh anh biết sai rồi không nên trút giận đánh lên người em nhiều lần như thế ? Nhưng mà sau này anh sẽ dùng khoảng đời còn lại để yêu thương chăm sóc em và con có được không ?”
Nói đến đây Lạc Tu Minh như nhớ ra gì đó đôi mắt kiên quyết mở miệng.
” Đúng rồi, em cố chịu ủy khuất thêm một khoảng thời gian khi nào anh thành lập được công ty mới tách khỏi sự phụ thuộc của Lạc gia thì sẽ ly hôn với Hứa Di. Đến lúc đó anh sẽ cùng em kết hôn, rồi sinh thêm vài đứa nhóc nữa được không ? Nếu em muốn thì những đứa nhóc còn lại nếu sinh ra đều mang họ em cũng được, em thấy như thế nào ?”