Phế tích do đánh nhau lưu lại đang được Vạn Thú lâm khôi phục, chỉ trong chốc lát đã khôi phục như ban đầu.
Phượng Lam Uyển nhìn một vòng, chỉ có chút ít băng, hỏa và mộc thuộc tính khí tức lưu lại.
“Xem ra là không muốn gặp phải chúng ta.”
Long Dật Trần nhìn một vòng, nói.
“…”
Phượng Lam Uyển không nói gì, nhưng lại trùng hợp nhìn theo đúng phương hướng Lam Nguyệt rời đi.
Lát sau, Lâm Hỏa Nhi và hai vị giám sự còn lại cũng đến, nhưng mọi thứ kết thúc rồi, nơi này là Vạn thú lâm, cũng không thu được gì. Lâm Hỏa Nhi đáp xuống, dáng người uyển chuyển đi đến, mị hoặc câu môi cười:
“Ồ, các người còn đến trước cả chúng ta à ?”
Hiện tại tu vi ngang nhau, Lâm Hỏa Nhi hoàn toàn không sợ Long Dật Trần như trước nữa. Long Dật Trần không thèm liếc nàng, lạnh lùng lấy ra kiếm của mình, sau đó bước lên.
“Trở về vị trí thôi.”
Long Dật Trần nói, dẫn đầu rời đi.
Mặc dù hiện tại tất cả tò mò vị học sinh này là ai, nhưng mà đợi kết quả ra rồi, không phải là biết rồi sao ?
Lâm Hỏa Nhi bĩu môi, liếc qua Phượng Lam Uyển vẫn một bộ trầm tư.
“Phượng đại tiểu thư, thiên kiêu chi nữ của Đế Đô, nhìn bộ dạng của ngươi là đang nghĩ đến ai sao ?”
Phượng Lam Uyển thu hồi ánh mắt, cũng không thèm liếc nàng một cái, ngự kiếm rời đi. Hai người còn lại hai mặt nhìn nhau, sau đó hướng Lâm Hỏa Nhi gật đầu, cũng trở về vị trí của mình.
Lâm Hỏa Nhi bị làm lơ hai lần, lập tức đen mặt, nàng tức giận một chưởng đánh nát tảng đá dưới chân, ánh mắt ngoan độc nhìn theo hướng Phượng Lam Uyển.
Một đám thiên tài tự mãn cao ngạo, lại dám làm lơ nàng, đáng chết !
Một ngày nào đó, Lâm Hỏa Nhi ta phải khiến các ngươi ngước nhìn !
______
Lam Nguyệt tìm được một hang động, đưa Lan Mịch vào trong. Nàng đưa cho Lan Mịch dùng một viên Phục Linh đan và một viên Phục Thể Đan. Sau đó vận dụng Linh khí, giúp nàng chữa trị vết thương. Sau khi giúp Lan Mịch chữa trị, bản thân nàng cũng tự mình điều tức linh khí trong cơ thể tiến hành chữa trị và thôi thúc dược lực. Số đan dược này là Tuyên Vọng luyện cho nàng, quả nhiên có chỗ dùng.
Năng lực luyện đan của Tuyên Vọng quả thực không tệ, số đan dược luyện ra có phẩm cấp khá cao.
Lam Nguyệt điều tức nửa canh giờ, cơ thể cơ bản đã khôi phục. Nàng quay sang kiểm tra Lan Mịch một chút, thấy nàng cơ bản cũng đã khôi phục liền yên tâm.
Có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Lần này diệt gần như toàn bộ Phong lang, thành tích thu được không tệ.
Lam Nguyệt nhìn ngọc giản của bản thân, một trăm lẻ hai con ma thú nhị giai, hai mươi con ma thú nhất giai, một con ma thú tứ giai, của Lan Mịch cũng đạt sáu mươi hai ma thú nhị giai, hai mươi lăm con ma thú nhất giai. Số lượng cao nhất mọi năm ở khoảng sáu mươi con ma thú nhất giai. Xem ra số lượng này đủ để các nàng lọt vào 10 vị trí đầu rồi.
Lam Nguyệt đem thành tích giết ma thú tứ giai cho Lan Mịch. Một con này của Lan Mịch, đã đủ giành hạng nhất rồi.
Lam Nguyệt vừa thu xếp xong ngọc giản, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm, Lam Nguyệt khẽ nhướng mày, còn đang bàn về nàng và Lan Mịch đâu.
“Tiểu thư, nàng nói vừa rồi chấn động lớn như vậy, có khi nào hai người kia đã chết rồi không ?”
“Ha, chết rồi mới tốt, nhìn mặt hai tiện nhân kia liền đáng ghét.”
Lam Nguyệt ngồi trên cây, lạnh nhạt nhìn đám người bên dưới. Ngoài trừ Ngải Linh Y và Trình Phi, tám người còn lại nàng không quen biết.
“Linh Y, hiện tại số lượng ma thú của nàng cũng đã đạt hơn 50 con, chắc chắn sẽ lọt vào mười vị trí đầu !”
Một học viên nam đứng bên cạnh Ngải Linh Y nịnh nọt lấy lòng. Đám người phía sau lập tức hùa theo.
“Đúng, đúng, Linh Y là thiên chi kiêu tử, nói không chừng hạng nhất sẽ là nàng !”
“Đúng vậy, đúng vậy”.
Ngải Linh Y kiêu ngạo hất cằm, một bộ dương dương tự đắc. Trình Phi hơi nhíu mày, cũng không nói gì, ngược lại lộ ra thành thục trầm ổn.
Lam Nguyệt xoa cằm, lúc đó không để ý, tên Trình Phi này thế nhưng tu vi Thực Hóa Cảnh trung kỳ. Có thể thành tân sinh, tuổi đều không quá 20 tuổi, tên này thế nhưng cũng có thiên tư không tồi, không ngờ lại là con chó của Ngải gia.
Ngải gia ở Đế Đô cũng tính là một đại gia tộc, mặc dù không bằng Thủy gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ là Ngải Linh Y thế nhưng cả gan tính kế nàng, nàng sao có thể không đáp trả đâu ?
Lam Nguyệt hơi câu môi, sau đó nhảy xuống khỏi cây. Bước chân nàng khẽ chuyển, tựa như một cơn gió lướt qua Ngải Linh Y, sau đó quay về trên cây.
“A, là ai !”
Ngải Linh Y bị tập kích bất ngờ, lảo đảo lùi về sau, Trình Phi nhanh chóng đỡ lấy vai nàng.
“Xem nào, bốn mươi tám con ma thú nhất giai, mười ba con ma thú nhị giai ? Ân, thu hoạch thế nhưng không tồi, đúng không, Ngải Linh Y đồng học ?”
Đám học viên đồng thời ngẩng đầu, liền thấy một thiếu nữ ngồi vắt vẻo trên cành cây, trên tay cầm một miếng ngọc giản, đúng là miếng của Ngải Linh Y.
Ngải Linh Y nhìn người trước mắt, trừng mắt bật thốt lên:
“Phượng Lam Nguyệt !! Sao ngươi lại ở đây !!?”
Phượng Lam Nguyệt cho dù không chết, đáng ra cũng đã bị đưa ra ngoài mới đúng ! Nàng tại sao vẫn ở đây !!
Lam Nguyệt cười nhạt không nói, đem thành tích trong ngọc giản của Ngải Linh Y lấy đi toàn bộ, sau đó ném lại cho Ngải Linh Y.
Ngải Linh Y nhìn hành động không coi ai ra gì của Lam Nguyệt, phẫn nộ quát:
“Phượng Lam Nguyệt, ngươi ăn gan trời ! Dám cướp thành tích của bổn tiểu thư !!”
Lam Nguyệt nhướng mi, nhìn Ngải Linh Y tức đến mặt đỏ bừng, liền nói:
“Thì sao ? Ngươi làm gì được ta ?”
Ngải Linh Y chỉ tay vào mặt Lam Nguyệt ra lệnh:
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, trả thành tích cho ta đồng thời dâng lên thành tích của ngươi, bổn tiểu thư miễn cưỡng cho ngươi sống tiếp !”
Lam Nguyệt nhìn nàng, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
“Mơ tưởng !”
Còn muốn cướp thành tích của nàng ?
Ngải Linh Y nổi giận rồi, lập tức ra lệnh:
“Trình Phi ! Ta muốn ả sống không bằng chết !”
“Vâng, tiểu thư !”
Trình Phi đáp một tiếng, rút kiếm ra chém thẳng lên chỗ Lam Nguyệt.
Kiếm khí lẫm liệt phá không mà đến, Lam Nguyệt không dám xem thường, nhảy khỏi cành cây, nhanh nhẹn tránh thoát. Nhánh cây Lam Nguyệt vừa ngồi bị chém gãy.
Lam Nguyệt nhướng mi, tên này kinh nghiệm thực chiến không tầm thường, hơn nữa, còn che giấu thực lực.
Thú vị rồi đây.