·
Khi Cố Thanh Dung quay lại chỗ cây cọ, anh nhìn thấy dây leo của Thẩm Thanh Đường đang nhẹ nhàng quấn quanh thân cây cọ, hai người hình như đang nói chuyện rất vui vẻ, bầu không khí ôn hòa yên bình.
Cố Thanh Dung yên lặng đi tới.
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy Cố Thanh Dung đến gần, cậu lập tức duỗi dây leo ra quơ quơ về phía Cố Thanh Dung.
Cố Thanh Dung liếc nhìn, bất đắc dĩ nói: “Hắn vừa mới vào núi, ta cũng không biết tình hình ra sao, sơn cốc vốn là nơi để yêu thú chứng đạo, linh thực vật chúng ta vào không được.”
Những dây leo xanh biết bỗng rũ xuống, trông thật buồn bã ỉu xìu.
Cố Thanh Dung thấy vậy, ánh mắt khẽ động, nhịn không được nói: “Ta mới hỏi Tần Di một chuyện, ngươi có muốn biết thái độ của hắn không?”
Dây leo bỗng nhiên có tinh thần trở lại.
Cố Thanh Dung: …
Sau một hồi im lặng, Cố Thanh Dung chậm rãi kể cho Thẩm Thanh Đường nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi với Tần Di.
Kết quả, Thẩm Thanh Đường chẳng những không cảm thấy khó chịu mà còn vô cùng vui mừng tán đồng nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, Lan Đình thật là hiểu ta.”
Cố Thanh Dung hơi sửng sốt, nhất thời không khỏi bật cười.
Nhưng mà cười một lúc, anh lại cảm thấy hơi lạc lõng.
Có vẻ như anh vẫn còn suy nghĩ quá nhiều, uổng công làm người xấu rồi.
Có lẽ là do một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Cố Thanh Dung vẫn không muốn Thẩm Thanh Đường đi theo con đường trước đây của mình.
Lúc này, Thẩm Thanh Đường vốn luôn chu đáo dường như cảm nhận được tâm tình của Cố Thanh Dung, thế là cậu nhẹ nhàng duỗi dây leo ra, móc lấy ngón tay của Cố Thanh Dung, nhẹ nhàng truyền linh thức của mình cho Cố Thanh Dung.
“Lúc nãy cây cọ tiền bối đã cho ta ăn rất nhiều quả cọ, rất ngọt, ngài có muốn ăn không?”
Nghe giọng điệu dịu dàng của Thẩm Thanh Đường, trong lòng Cố Thanh Dung bất giác mềm nhũn, sau đó anh cười cười, ngồi xuống lắc đầu: “Ngươi giữ lại ăn đi, mấy thứ này ta không cần ăn nữa.”
Dây leo vẫn không buông ra, ngược lại còn vỗ nhẹ vào mu bàn tay Cố Thanh Dung.
Cảm nhận được sự quan tâm của Thẩm Thanh Đường, Cố Thanh Dung không khỏi thở dài: “Ngươi rất giống ta ngày xưa.”
Đơn thuần, dễ tin người.
Nhưng…cũng dễ bị lừa.
Đó là lý do tại sao Cố Thanh Dung luôn nhìn Tần Di một cách thận trọng.
Sau khi nghe kết luận này của Cố Thanh Dung, Thẩm Thanh Đường không lập tức bày tỏ ý kiến, một lúc sau mới chậm rãi hỏi: “Tiền bối, ngài có sẵn lòng giải đáp một chút thắc mắc của ta về quốc sư không?”
Cố Thanh Dung bất giác cau mày.
Thẩm Thanh Đường lúc này mới nói: Tiền bối đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hỏi một số vấn đề về tu luyện của quốc sư, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.
Cố Thanh Dung: “Ngươi thật tri kỷ.”
Vừa nhìn liền biết đang hỏi giùm Tần Di.
Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Dung, Thẩm Thanh Đường biết Cố Thanh Dung đã hiểu lầm, nhưng cũng không phản bác ngay, chỉ nói: Ta cũng đã xem qua vài ngọc giản, biết rằng hình thái đỉnh phong của Mộc linh căn Thiên phẩm chính là hình dáng linh thực vật tồn tại trong giới tự nhiên. Nhưng ta nhìn thấy dây leo quốc sư triệu hồi ra hình như không phải bất kỳ linh thực vật tự nhiên nào, chẳng lẽ hắn ta còn chưa tới đỉnh phong, hay là ——
“Hắn ta không thể đạt tới đỉnh phong.” Cố Thanh Dung bỗng nhiên lạnh nhạt nói.
“Bởi vì hắn ta căn bản không phải là Mộc linh căn Thiên phẩm, chuyện này hẳn là hắn ta biết rõ hơn bất kỳ ai.”
Lời nói của Cố Thanh Dung như sét đánh ngang tai Thẩm Thanh Đường, nếu Thẩm Thanh Đường còn tỉnh, nhất định cậu sẽ trừng to hai mắt.
Nhưng bây giờ, cách duy nhất để cậu có thể bày tỏ sự ngạc nhiên chính là lắc lư những sợi dây leo mỏng manh, những chiếc lá trên dây leo rung lên xào xạc.
“Cho nên ta mới muốn trông cậy vào ngươi. Ngươi là Mộc linh căn Thiên Phẩm chân chính, vàng thật không sợ lửa. Mà hắn ta. . . Chỉ là một kẻ tẩy linh căn, một Thiên phẩm giả.”
Thiên phẩm giả?
Câu này vừa nói ra, Thẩm Thanh Đường đột nhiên nghĩ tới một người, sau đó không khỏi hỏi: Là phương pháp tẩy linh căn bằng cách cắn nuốt các linh thực vật khác sao?
Cố Thanh Dung liếc Thẩm Thanh Đường một cái: “Thì ra ngươi đã từng thấy rồi. Không sai, chính là như vậy.”
“Dù sao Mộc linh căn Thiên phẩm cũng là một sự tồn tại giống như bậc đế vương trong giới linh thực vật, nếu người tu luyện nắm bắt được nó, thì có thể khiến cho tất cả linh thực vật cam nguyện phục tùng. Đây chính là sự lợi hại của Mộc linh căn Thiên phẩm chân chính. Đến cảnh giới đỉnh phong, Mộc linh căn Thiên phẩm có thể thao túng tất cả linh thực vật sống có ý thức, một khi khống chế hoàn toàn, sức mạnh không thua gì một đại quân. Mà không giống như những linh căn khác, chỉ có thể khống chế một số vật chất trong giới tự nhiên.”
Nghe những lời này của Cố Thanh Dung, Thẩm Thanh Đường chấn động không thôi.
Cố Thanh Dung cảm nhận được sự háo hức muốn thử của Thẩm Thanh Đường, lúc này bất đắc dĩ nói: “Ngươi vẫn còn non lắm, đây là chuyện của tu sĩ kỳ Đại Thừa mới làm được, hiện tại ngươi không nên nghĩ tới.”
Thẩm Thanh Đường: …
Cố Thanh Dung cụp mắt xuống, lúc này tiếp tục thấp giọng nói: “Cũng chính bởi vì những lời này của ta, hắn ta mới liều mạng tẩy linh căn của mình thành Mộc linh căn Thiên phẩm chân chính. Đúng là nghiệp chướng…”
Nhìn thấy vẻ cô đơn lặng lẽ lộ ra trên mặt Cố Thanh Dung, trong lòng Thẩm Thanh Đường run lên, không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Cố Thanh Dung, lặng lẽ ở cạnh anh.
·
Trong sơn cốc
Sau khi Tần Di tiến vào sơn cốc, sương mù trong sơn cốc càng dày đặc hơn.
Sương mù ấy dần dần che phủ, bao trùm lấy bóng dáng Tần Di, giống như một tấm màn vô hình từ từ hình thành sau lưng Tần Di, cách ly hoàn toàn Tần Di với thế giới sau lưng.
Tần Di từ khi đi vào trong sơn cốc, liền cảm giác được có một cỗ sức mạnh kỳ lạ từ trong núi sâu khẽ gọi hắn, Tần Di không hề chần chừ, nhanh chóng đi về hướng sức mạnh kỳ lạ đó.
Chỉ là con đường trong sơn cốc này rất hẹp và dài, thỉnh thoảng còn kèm theo từng tràng tiếng kêu chói tai và kỳ dị, vang vọng trong sơn cốc chật hẹp, nghe giống như một loại yêu thú nào đó.
Nhưng khi Tần Di cẩn thận cảm nhận, lại không phát hiện ra chút linh lực nào.
Thực sự kỳ lạ …
Nhưng sau khi ổn định tinh thần, Tần Di rất nhanh liền tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, sau khi xuyên qua sương mù dày đặc, Tần Di càng ngày càng gần với sức mạnh kỳ dị hấp dẫn hắn kia.
Lúc này, hắn cảm thấy phía trước hẳn là có thứ mình đang tìm kiếm, ánh mắt hắn trầm xuống, vung tay lên ——
Một màn lửa đột nhiên bùng lên, trong nháy mắt, tất cả sương mù dày đặc che khuất trước mặt Tần Di đều biến mất ngay tức khắc.
Nhưng ngay lúc Tần Di thu hồi màn lửa, muốn đi tiếp, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Xương cốt…
Hơn nữa tất cả đều là xương cốt của rắn hoặc cá, thậm chí là cả giao long…
Những bộ xương hoàn chỉnh này chất đống thành một ngọn đồi, cao ngất ngưởng.
Mà trên đỉnh đồi đó, rung rinh mọc lên một ngọn cỏ lấp lánh ánh sáng vàng, vô cùng xinh đẹp và mềm mại.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh dị mà tráng lệ như vậy, Tần Di lạnh toát sống lưng.
Hóa ra Hóa Long Thảo được sinh ra như thế này.
——oOo——