Thẩm Nguyệt không biết tại sao mình lại phát hiện ra hắn, có thể là do nàng cảm giác được ở hướng đó có một ánh mắt cứ dán lên người mình.
Nàng quan sát một lúc thì liền giật mình.
Người kia cũng phát hiện nàng đang nhìn hắn cho nên liền nâng chén rượu lên, đặt lên môi uống một hơi cạn sạch.
Tô Vũ?
Thẩm Nguyệt nghi ngờ rằng mình đã hoa mắt rồi.
Sau bữa tối, bầu trời đêm bùng lên từng chùm pháo hoa.
Lúc này trên đài đã chuẩn bị xuất hiện tiết mục hí khúc.
Sau khi ăn xong và rời bàn thì ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi pháo hoa trên bầu trời đêm hoặc là các diễn viên hí kịch trên đài.
Có người đi lướt qua Thẩm Nguyệt, dường như còn hơi huých vào tay nàng.
Đến khi nàng phản ứng lại thì người kia đã đi rất xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mảnh khảnh.
Thẩm Nguyệt phát hiện trong tay mình có thêm một tờ giấy, trên đó có viết dòng chữ rất đẹp: hãy đến Viện Thái Học.
Người ký tên trên tờ giấy là Liên Thanh Châu.
Thẩm Nguyệt giật mình, nhanh chóng cất tờ giấy đi.
Liên hồ ly này thật lớn gan, còn dám trà trộn vào trong cung? Hắn lúc nào muốn gặp nàng mà chẳng được, sao phải lén lúc gặp vào lúc này chứ?
Thẩm Nguyệt cảm thấy không tin tưởng mấy. Nàng thậm chí còn không biết ai đã nhét mảnh giấy vào tay nàng.
Chỉ có điều cũng chẳng có được mấy người biết nàng là bạn tốt của Liên Thanh Châu.
Mang theo sự nghi ngờ, Thẩm Nguyệt lặng lẽ rời khỏi địa điểm khi mọi người không chú ý.
Lần trước nàng đã từng đi qua Viện Thái Học cho nên nàng vẫn nhớ đường đi đến đó.
Con đường ngô đồng vắng lặng mờ ảo, những ngọn đèn thắp sáng hai bên đường cũng vô cùng mông lung.
Trên đường Thẩm Nguyệt không ngừng tự gõ vào đầu mình rồi tự nhủ: “Thẩm Nguyệt, ngươi có ngốc không vậy? Đối phương cũng không nói mình là ai, ngươi lại nhìn không rõ, làm sao ngươi dám chắc Liên Thanh Châu đã đến đây chứ?”
Nhưng đôi chân của nàng cứ di chuyển về phía trước một cách không kiểm soát.
Có lẽ đây chính là câu chuyện sự tò mò giết chết con mèo.
Không lâu sau Thẩm Nguyệt đã đứng trước cửa Viện Thái Học.
Cửa không khóa, chỉ khép hờ, giống như cố ý để lại một khoảng trống cho Thẩm Nguyệt, chờ nàng bước vào.
Lúc này bên trong đã được thắp một ngọn đèn vàng mờ ảo.
Thẩm Nguyệt giơ tay đẩy cửa đi vào.
Ngô đồng trong sân rung động trong gió, Thẩm Nguyệt giẫm lên hoa ngô đồng từng bước đi tới nơi có ánh đèn trong điện.
Ngọn đèn rất mờ, Thẩm Nguyệt đứng ở cửa nhìn thấy bóng dáng đang quay lưng về phía mình, nàng bất giác nhớ tới bóng lưng của vị sư phụ dạy học trong điện ngày hôm trước.
Thoạt nhìn vẫn có chút không chân thật.
Nhưng Thẩm Nguyệt lại nghe thấy một giọng nói bất định truyền ra từ trong cổ họng mình: “Tô Vũ?”
“Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng là cô đã có thể nhận ra ta, ta rất vui”, hắn quay lại, ánh sáng của ngọn đèn dừng lại trong mắt hắn, giống như mắt hắn mới là nơi chứ đựng toàn bộ ánh sáng của nơi này vậy.
Thẩm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta chỉ thấy bóng dáng của người ngồi trong góc có chút giống ngươi, không ngờ lại đúng là ngươi”.
Tô Vũ cười nhẹ nói: “Xem ra cô có ấn tượng rất sâu sắc với ta”.
Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng biết tại sao nàng lại không thể kiểm soát được hai chân của mình mà đến đây, nàng chỉ muốn kiểm tra xem mình có bị hoa mắt hay không.
Nếu Tô Vũ có thể trà trộn vào hoàng cung thì có lẽ Liên Thanh Châu cũng đang ở đây?
Thẩm Nguyệt bước vào cửa liền nói: “Sao ngươi lại vào cung? Còn Liên Thanh Châu đâu?”, nàng nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện bóng dáng của Liên Thanh Châu.
Tô Vũ thấy nàng đi vào liền nói: “Đóng cửa”.