Thẩm Thanh Thanh vùi mặt vào trong ngực Lục Phong Miên, hai tay gắt gao bắt lấy vạt áo của anh, thấp giọng khóc nức nở.
Lục Phong Miên không có ôm lấy cô ấy, nhưng cũng không có cự tuyệt cô yếu ớt dựa vào, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Mộc Ân đứng ở ngoài cửa, trong nháy mắt đột nhiên cảm giác mình đặc biệt dư thừa, lại đặc biệt ủy khuất.
Lúc hai người nghe thấy tiếng cửa quay lại nhìn cô, cô lập tức lên tiếng nói một câu đã quấy rầy rồi, liền quay người chạy đi.
Thẩm Thanh Thanh kịp phản ứng, vội vàng buông Lục Phong Miên ra, dụi mắt một cái: “Anh Miên, hình như Ân Ân tức giận, anh mau đi xem một chút.”
“Tức giận?” Lục Phong Miên nhíu nhíu mi tâm: “Vì sao tức giận?”
“. . .” Thẩm Thanh Thanh một trận bất đắc dĩ, trầm thấp thở dài, vừa định mở miệng nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều khác: “Có lẽ trách anh không mau chóng đi tìm cô ấy, Ân Ân mới mười tám tuổi, tính tình trẻ con, giận dỗi một chút cũng bình thường.”
“Vậy anh đi xuống xem cô ấy một chút.” Lục Phong Miên gật gật đầu, rất đồng ý với cách này của Thẩm Thanh Thanh.
Anh thấy, Mộc Ân đúng là hay lảng tránh, khiến anh không biết làm cách nào với cô.
Đi xuống lầu, Lục Phong Miên tìm thấy Mộc Ân trong một căn phòng, cô đang ngồi xổm trước chậu hoa, nhìn chằm chằm đóa hoa màu đỏ thẫn thờ.
“Ân Ân.” Lục Phong Miên đi qua, vươn tay về phía cô, muốn kéo cô từ dưới đất lên.
Mộc Ân ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lại lạnh xuống, không hề bắt lấy tay của anh, càng không gọi chú Lục, chỉ hỏi: “Tại sao chú xuống đây?”
Trước đây Lục Phong Miên không quá thích Mộc Ân gọi anh là chú Lục, từ sau khi anh phát hiện tình cảm của mình đối với Mộc Ân, hai chữ chú Lục, không chỉ là bối phận cùng tuổi tác khác biệt, dường như còn có sự cự tuyệt của Mộc Ân.
Nhưng sau khi có nụ hôn khẳng định của Mộc Ân, anh đột nhiên phát hiện mình cũng không phải quá bài xích xưng hô thế này, bây giờ nghe Mộc Ân đột nhiên không gọi nữa, ngược lại cảm thấy rất không quen.
Anh nghĩ đến Thẩm Thanh Thanh, cảm thấy Mộc Ân có lẽ thật sự đang phát cáu, giải thích nói: “Nhà họ Thẩm liên tiếp xảy ra chuyện, Thanh Thanh rất đau lòng, tôi sợ em ấy làm chuyện điên rồ, mới không lập tức đi tìm em.”
“Ừm. . .” Mộc Ân lãnh đạm thốt ra một tiếng, cảm thấy lời giải thích này của Lục Phong Miên giống như không giải thích vậy.
Coi như Thẩm Thanh Thanh có đáng thương cần được an ủi đến thế nào, anh cũng không thể ôm cô ấy!
Lời giải thích cô muốn nghe nhất, Lục Phong Miên không nói, có thể thấy được anh rõ ràng không hề cảm thấy cái ôm này có ý nghĩa gì, cô cũng tức giận không muốn chủ động nhắc đến, nếu nhắc đến thì cảm giác như cô quá nhỏ nhen.