Lục Áo nghe vậy ngáp cũng không ngáp, nghiêng đầu ngủ mất tiêu.
Trước khi ngủ, cậu cảm giác được Tống Châu hôn trán mình một cái.
Cậu cũng muốn hôn lại nhưng mà ý thức rơi vào trong bóng tối nhanh quá, căn bản không kịp phản ứng.
Đợi khi nấu xong bữa sáng, thời gian còn chưa tới 6 giờ.
Tống Châu về phòng gọi cậu dậy.
Cát Nhiễm Châu cũng bị kêu dậy, dọn một cái ghế đầu nhỏ ngồi dưới mái hiên ngáp ngắn ngáp dài.
Lục Áo rửa mặt xong, thấy quả đầu như ổ gà của cậu ta bèn nói: ” Nhanh rửa mặt đi, cơm nước xong chúng ta sẽ chuẩn bị xuất phát.”
Cát Nhiễm Châu ngáp, “Các cậu bình thường đều dậy sớm thế này sao?”
“Cũng không phải, đa số nhìn thủy triều.” Lục Áo nói, “Hôm nay là cơm chiên hải sản, nếu cậu không có khẩu vị, đợi lát nữa lên trấn trên sẽ mua chút bánh ngọt cho cậu ăn nhé?”
Cát Nhiễm Châu lớn đến ngần này, số lần phải dậy sớm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Khi có hạng mục cậu ta thường thức đêm đến 1-2 giờ khuya nên thời gian thức dây được đẩy lùi, phải khoảng 8-9 giờ sáng mới dậy.
Bây giờ phải dậy sớm đến vậy, cả người uể oải không phấn chấn nổi, đúng thực không có khẩu vị.
Lục Áo mặc kệ cậu ta, ăn cơm sáng với Tống Châu xong thì xách người lên xe ba gác, chạy pạch pạch tới thôn Lâm Ốc.
Lâm Mãn Chương bọn họ còn chưa chuẩn bị xong, đang ăn mỳ.
Lục Áo nhìn thoáng qua, dứt khoát lái xe lên trấn trên, mua một đống bánh ngọt bánh mỳ thịt kho các thứ về.
Khi cậu trở về, mọi người đã chuẩn bị xuất phát.
Lâm Cống Thương nhìn túi to mà cậu mang về, lại nhìn thêm bên cạnh là một hộp cơm trưa 5 tầng xa hoa, buồn bực nói, “Tống Châu không chuẩn bị cơm cho cậu sao?”
Lục Áo nói:” Mấy cái này là cho mọi người đó.”
“Đệch, tôi nói mà. Thằng quỷ nhà cậu có cần bảo vệ đồ ăn thế không?”
“Tôi mà không bảo vệ thì hơn phân nửa cơm trưa tình yêu mà Tống Châu làm cho tôi đều bay vào miệng cậu hết.”
“Thế thì không tới độ như vậy.”
Lâm Mãn Chương thấy bọn họ cười đùa, nói câu, “Chuẩn bị xuất phát thôi, hôm nay ngồi xe Lục Áo đi nhé?”
“Cũng được.” Lục Áo nhìn thùng xe, “Xe tôi to, có thể đựng nhiều đồ.”
Mọi người bèn đem dầu ma dút, nước sạch, nồi niêu xoong chảo, đồ ăn này nọ dọn lên xe cậu, sau đó xoay người leo lên trực tiếp ngồi xe ba bánh đi.
Xe này của Lục Áo to, mã lực cũng to, chở nhiều như vậy cũng không thành vấn đề.
Khi bọn họ đến bờ biển, mặt trời đã xuất hiện rồi, còn rất rực rỡ nữa.
Cát Nhiễm Châu bị phơi nắng đến hai má đỏ bừng, sau gáy đều là mồ hôi.
Hôm nay Đàm Quân Hạo không có tới, 6 người họ leo lên chiếc thuyền nhỏ của Lâm Mãn Chương.
Cát Nhiễm Châu nơm nớp lo sợ, có chút lo lắng.
Lâm Tê Nham đã nhìn ra, nói: “Yên tâm đi, thuyền này trở được.”
“Đúng vậy, không sao hết, trước giờ bọn tôi cũng là 6 người cùng đi biển, chưa từng gặp phải vấn đề gì.”
Cát Nhiễm Châu nhìn đông rồi nhìn tây, sau cùng nhìn mặt Lục Áo, tạm thời tin tưởng vậy.
Lục Áo hiếm thấy cười cười, dùng phao bè trở cậu ta lên thuyền trước.
Lần đầu tiên Cát Nhiễm Châu ngồi chiếc thuyền đánh cá nhỏ đi biển, mọi người nhét cậu ta vào giữa lại cho cậu ta mặc thêm phao cứu sinh.
Cát Nhiễm Châu mặc áo phao cứu sinh rồi thì yên tâm hơn nhiều, nét mặt cũng thả lỏng hơn, ngại ngùng, “Áo phao chắc khỏi cần đi ha?”
Lâm Mãn Chương nói: “Mặc đi, lo trước khỏi họa.”
Vùng biển này của bọn họ có rất ít thuyền đánh cá, Lục Áo lại lái thuyền rất nhanh.
Dù là như thế, bọn họ 7 giờ xuất phát thì 11h giờ mới đến nơi.
Sau khi tới hải ngoại, phóng tầm mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ biển cũng chỉ là biển không còn cái gì khác.
Cát Nhiễm Châu ngồi trên thuyền nhỏ này, không cảm thấy có gì khó chịu, chỉ là nhìn nước biển mênh mong không biên giới, trong lòng có hơi hoảng loạn.
Lục Áo thả chậm tốc độ, lái thuyền đến một đảo nhỏ gần đó, thả neo xuống.
Lâm Cống Thương là người xuống thuyền đầu tiên nhất, cậu ta nhảy lên trên một tảng đá.
Những người khác cũng lục tục lên bờ.
Lục Áo sợ Cát Nhiễm Châu không thích ứng được, còn đặc biệt đỡ cậu ta một phen.
Cát Nhiễm Châu đứng trên đảo nhỏ.
Hòn đảo này chỉ tầm 100m2, xung quanh chỉ toàn là tảng đá, trên tảng đá còn có mấy con ốc biển đang bám vào, nhưng mà thoạt nhìn con nào cũng xấu đều.
Trên tảng đá còn có loại tảo màu nâu, cảm giác có hơi trơn trượt.
Lục Áo từ trên thuyền đưa cho cậu ta một cái xẻng nhỏ và thùng, “Cậu hoạt động trên đảo đi, bọn tôi xuống biển xem thử có hàng tốt nào không, đợi làm việc xong sẽ dẫn cậu đi lặn biển.”
“Không thành vấn đề.” Cát Nhiễm Châu tiếp nhận cái thùng, “Tôi tìm xem có ốc biển nào trên đảo, đúng không?”
“Đúng, hố nước cậu cũng có thể mò thử.” Lục Áo dặn dò, “Nhưng mà loại cá nào không biết thì đừng bắt, cách mặt biển xa một chút, áo phao phải mặc trên người đừng cởi ra.”
“Oki.”
Lục Áo còn muốn dặn dò vài câu, Lâm Cống Thương nói: “Cậu cũng cẩn thận quá rồi, cậu ta đã lớn như thế kia, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Lục Áo ngẫm lại cũng phải, sau cùng cho Cát Nhiễm Châu một cây dù, “Trên đảo có hơi nắng, cậu che dù đi, uống nhiều nước vào đừng để bị cảm nắng.”. truyen bac chien
Cát Nhiễm Châu dở khóc dở cười, “Tôi biết rồi.”
Thấy cậu ta đáp lời, mọi người bắt đầu thay quần áp.
Bọn họ lặn biển luôn mặc áo lặn.
Nhiệt độ của nước biển có đôi khi khá thấp, tác dụng áo lặn đối với bọn họ mà nói chủ yếu là để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Bằng không thì dù là tháng 8 tháng 9, chỉ cần bơi trong biển một hồi, toàn thân đều sẽ bị lạnh cóng.
Lục Áo là người thay đồ xong nhanh nhất, sau khi thay xong, cậu buộc một cái lồng cá ở bên hông, miệng cắn ống thở, dẫn đầu xuống nước.
Hôm nay thời tiết tốt, tầm nhìn dưới biển cũng rất tốt.
Nước bên đảo Hoa Nhài tương đối sâu, Lục Áo đoán sơ có chừng 5-20 mét.
Mười mấy hai mươi mét đối với những thợ lặn tự do mà nói đã có một chút khiêu chiến rồi.
Nhưng đối với Lục Áo mà nói thì không tính là gì.
Cậu đạp nước lặn xuống rất nhanh đã đến đáy biển.
Cả một vùng nước này đều là khu vực của san hô, dưới đáy có san hô màu đỏ, màu xanh, màu vàng, ánh nắng thông qua nước biển chiếu xuống, chiếu rọi trên các mảng san hồ khiến cho cảnh quan nơi này trở nên vô cùng xinh đẹp.
Lục Áo bơi về phía trước, trên san hô có nhiều cá san hô, nhìn thì không có bao nhiêu lớn nhưng mà màu sắc sặc sỡ, đa phần là có độc.
Mục tiêu của hôm nay không phải để bắt cá, Lục Áo bỏ qua bọn chúng tiếp tục bơi đi.
Rất nhanh, Lục Áo đã phát hiện ra hai con tôm hùm trong bãi cát.
Tôm hùm lớn có vẻ thanh thơi bơi đi bơi lại trong nước, Lục Áo mỗi tay một con, trực tiếp bắt chúng bỏ vào trong lồng cá.
Khi bắt, cậu còn đặc biệt quan sát, thấy hai con này không có mang thai tôm hùm con, thuộc phạm vi có thể bắt.
Bắt tôm hùm xong, cậu không phát hiện bào ngư, ngược lại nhìn thấy rất nhiều nhím biển.
Bình thường khi lặn biển đánh cá bọn họ cũng thường thấy nhím biển, nhưng mà phần lớn đều là nhum gai, chính là loại nhím biển đen đen, tròn tròn.
Hương vị của nhum gai khá nhạt nhẽo, ăn vào mùi vị bình thường, đa phần bọn họ trông thấy cũng lười bắt.
Nhím biển chỗ này lại là cầu gai sọ dừa, hay còn gọi là nhum sọ, toàn thân con nhum sọ này là một màu trắng xám, mùi vị cũng nồng đậm hơn.
Lục Áo nhìn thấy nhiều nhum sọ như vậy, một hơi bắt hơn chục con to, dự định mang lên đợi lát nữa sẽ làm món trứng hấp nhum biển và sashimi nhum biển, để Cát Nhiễm Châu ăn thử.
Sau khi bắt xong nhum biển, Lục Áo đánh giá thời gian lặn đã đủ dài rồi, nếu không lên bờ mấy người Lâm Mãn Chương sẽ lo lắng liền đi lên đổi hơi.
Khi cậu nổi lên mặt biển, những người khác đã ở trên mặt biển rồi, mỗi người cách nhau hơn chục mét.
Lâm Cống Thương nói: “Chỗ tôi không phát hiện bào ngư, mọi người thì sao?”
Lâm Quý Hiếu: “Chỗ tôi cũng không?”
Lâm Mãn Chương: “Tạm thời không nhìn thấy, có lẽ phải tìm lại lần nữa.”
Lâm Cống Thương có hơi chán nản, ánh mắt rơi trên người Lục Áo.
Lục Áo giơ lồng cá lên, “Chỗ tôi cũng không có, nhưng mà có thấy rất nhiều nhum biển, còn bắt được 2 con tôm hùm.”
Lâm Mãn Chương nói: “Tìm tiếp thôi.”
Lúc này Lâm Tê Nham giơ tay, “Ống kính của tôi hình như có bắt gặp, nhưng mà không dám khẳng định.”
Kỹ năng lặn của cậu ta bình thường, không dám đi chỗ quá sâu, xuống biển chủ yếu để quay san hô và cá, nếu có nhìn thấy ốc biển tôm hùm các thứ cũng sẽ bắt.
Mọi người vốn không đặt hy vọng trên người cậu ấy, không ngỡ cậu ấy lại là người đầu tiên phát hiện.
Lâm Cống Thương lập tức tỉnh táo, vội bơi qua, “Cậu phát hiện ở chỗ nào?”
Mọi người cũng sôi nổi bơi qua.
Lâm Tê Nham mở video cho bọn họ xem thử, “Tôi cảm thấy một mảng đen này hình như là bào ngư?”
“Đúng là có hơi giống. ” Lâm Quý Hiếu vuốt vuốt cằm, “Vừa nãy cậu quay video ở đâu?”
Lâm Tê Nham chỉ về hướng bên cạnh, “Tôi quay ở chỗ này, khi đó hình như là thuận theo phương hướng này để quay, đợi lát nữa mọi người đi qua đó xem thử.”
“Được.”
Tất cả mọi người đều đồng ý, họ một lần nữa lặn xuống đáy biển để tìm kiếm.
Lồng cá của Lục Áo đã đựng mười mấy con nhum biển, cậu chọn lên bờ trước thả những con nhum biển này lên tảng đá, thanh lý xong lồng cá mới lặn tiếp.
Cát Nhiễm Châu tung tăng chạy tới xem nhum biển.
Lục Áo nhắc nhở, “Cẩn thận, đừng để gai của nó đâm trúng.”
“Biết rồi.” Cát Nhiễm Châu khen, “Mấy con này to ghê, tôi thả vào trong nước để nuôi nhé?”
“Cậu đeo bao tay rồi mới bắt, tôi lặn tiếp để tìm bao ngư đây.”
“Được, cậu cẩn thận nhé.”
Lục Áo vẫy vẫy tay, tiếp tục lặn xuống đáy biển.
Quả nhiên bơi chưa được chục mét, cậu đã phát hiện bào ngư bám đang bám trên tảng đá.
Ánh mắt Lục Áo sáng lên, đạp nước bơi nhanh hơn.