Hàn Phong hơi nhìn qua bốn phía một chút, nơi hắn đang đứng có một loạt các loại binh khí áo giáp.
Hàn Phong cẩn thận quan sát, thì phát hiện những binh khí, áo giáp này đều có một tầng bui rất dày bên trên. Bất quá lấy ánh mắt độc đáo của hắn, vẫn có thể nhận ra chúng đều là những vũ khí bất phàm.
Có điều hắn hiểu rõ những thứ này chỉ là đồ trang trí bên ngoài, bảo vật chân chính hẳn là ở bên trong.
Mang theo tâm tư như vậy, Hàn Phong một đường bước nhanh vào, ven đường phát hiện một vài bảo khố khá tốt, nhưng chưa đủ để hắn chú ý tới.
Dù sao Tiêu Thiên Bách chỉ đồng ý cho hắn chọn lấy hai loại, hắn tất nhiên muốn chọn thứ có giá trị nhất rồi.
Mới từ bên ngoài nhìn vào, thì hoàng gia bảo khố cũng không tính là lớn, không ngờ khi vào trong mới phát hiện còn có một động thiên khác, Hàn Phong một đường đi vào, phải mất một hồi lâu mà vẫn chưa đi tới cùng.
Bất quá một đường đi xuống, Hàn Phong phát hiện khá nhiều gian phòng, bên trong ẩn chứa rất nhiều kỳ trân dị bảo. Nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, rồi đi tiếp, bởi hắn tin tưởng chỉ có tận cùng bên trong mới có bảo bối trân quý nhất.
Lại qua một hồi, Hàn Phong sau khi vòng qua một chỗ, rốt cuộc đi tới trước một cánh cửa sắt.
Hơi chút quan sát, Hàn Phong liền giơ tay đẩy nhẹ ra, tình cảnh ngay sau đó khiến hai mắt hắn không khỏi sáng ngời.
Hắn đã từng gặp qua vô số kỳ trân dị bảo, nhưng lúc này trái tim cũng nhịn không được đập mạnh vài cái.
Trong căn phòng trước mặt hắn, là vô số thiên tài địa bảo quý hiếm, thật sự khiến đầu óc Hàn Phong có chút choáng váng.
Những thứ này đều là bảo bối a!
Thấy những vật phẩm quý hiếm này, trong lòng Hàn Phong cũng là có chút kích động. Nhưng Tiêu Thiên Bách đáp ứng chỉ cho hắn hai loại khiến hắn có chút tiếc nuối.
Vì vậy, Hàn Phong chậm rãi đi tới đám kỳ trận dị bảo, tỉ mỉ lựa chọn.
Không bao lâu, hắn phát hiện một tảng đá toàn thân trong suốt, to cỡ nắm tay.
Hàn Phong không ngờ trong bảo khố này, lại cất giấu một khối Băng Tinh Hàn Thạch vô cùng hiếm có như vậy.
Nhẹ nhàng đem Băng Tinh Hàn Thạch cầm trong tay, một cổ khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt xuyên thấu qua lòng bàn tay, lan tràn toàn thân thể.
Chính là loại cảm giác này, Hàn Phong có thể khẳng định đây là Băng Tinh Hàn Thạch, trong lòng càng thêm một trận kích động.
Băng Tinh Hàn Thạch so với Huyền Thiên vẫn thạch mà khi trước bất ngờ có được mà nói, phẩm chất kém hơn rất nhiều. Nhưng nếu dùng nó để cường hóa binh khí, cũng có thể thay đổi phẩm chất vốn có của binh khí.
Tựa như khi trước Hàn Phong dùng Ngũ Thải Luyện Kim để cường hóa Linh Tê Kiếm, kỳ thực chỉ là cường hóa bề ngoài của nó một phen, tuy rằng có đấu khí gia tăng hiệu quả, nhưng tính cứng rắn của nó cũng không được đề thăng bao nhiêu.
Băng không ngày đó đã không bị Cửu U Bạch Hổ trực tiếp phách thành hai đoạn.
Hiện tại có Băng Tinh Hàn Thạch, Hàn Phong liền có thể đem phẩm chất của Linh Tê Kiếm chân chính rèn luyện thành thượng phẩm binh khí. Bất quá cái này cần có một đại khí sư tương ứng mới có thể hoàn thành được, lấy năng lực luyện khí của hắn vẫn có chút miễn cưỡng.
Đương nhiên, mặc kệ thế nào, Băng Tinh Hàn Thạch này Hàn Phong tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Đem Băng Tinh Hàn Thạch cẩn thận thu lại, tâm tình của Hàn Phong thập phần sung sướng, xem ra hoàng gia bảo khố của Thiên Nguyệt Đế Quốc xác thực danh bất hư truyền, có thể để hắn tìm được cực phẩm tài liệu như vậy.
Nếu Tiêu Thiên Bách đã không keo kiệt, Hàn Phong tự nhiên cũng sẽ không khách khí với hắn.
Lại qua một hồi, Hàn Phong liên tiếp phát hiện vài bảo bối hiếm có.
Trong đó có một cây Thiên Niên Huyết Tham dài cỡ cánh tay càng khiến cho hai mắt Hàn Phong tỏa sáng, tim đập thình thịch. Đây chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế cửu phẩm đan dược, hơn nừa nhìn màu sắc của Huyết Tham ít nhất sinh trưởng hai nghìn năm. Có thể coi là hiếm thấy trong Thiên Niên Huyết Tham.
Bất quá ngay bên cạnh Thiên Niên Huyết Tham là một viên Tuyết Tiên Quả tản ra khí tức băng lãnh. Cả hai đều là trân quý như nhau, khiến Hàn Phong trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lựa chọn.
Về phần một vài bảo vật khác, tuy cũng vô giá, nhưng so với Thiên Niên Huyết Tham cùng Tuyết Tiên Quả mà nói, vẫn là hơi kém chút.
Đang lúc Hàn Phong có chút do dự, một bên góc truyền đến âm thanh đồ vật bị rơi.
Nghe được đằng sau có động tĩnh, trong lòng Hàn Phong vừa nhảy, vội vàng xoay người nhìn lại.
Nhất thời, Tiểu Bạch đang cuộn tròn thân thể rơi vào trong mắt Hàn Phong.
Cẩn thận nhìn lên, nguyên lai là vừa rồi Tiểu Bạch nhảy lên góc bàn, không cẩn thận làm đồ vật rơi xuống đất.
Lúc trước trong lòng Hàn Phong vẫn mải quan sát bảo vật tại đây, nên không chú ý tới Tiểu Bạch, không ngờ nó dĩ nhiên theo vào.
Thị vệ bên ngoài thấy nó chỉ là một con sủng vật nhỏ tầm thường, cũng không có ngăn cản nhiều.
Bất quá, nơi này dẫu sao cũng là trọng địa, không thể mặc cho Tiểu Bạch làm càn. Hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước Tiểu Bạch ăn vụng dược liệu.
Nghĩ tới đây, Hàn Phong đang chuẩn bị mở miệng nhắc nhở Tiểu Bạch, lại không ngờ nó cắn lấy một viên hắc sắc tiểu châu đưa tới trước mặt hắn.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Hàn Phong, Tiểu Bạch đem tiểu châu đặt một bên, giật nhẹ ống quần hắn, sau đó dùng móng vuốt nhỏ chỉ về phía hạt châu, rồi kêu hai tiếng với Hàn Phong.
Hàn Phong thấy thế, không khỏi nhặt hạt châu lên, cẩn thận quan sát.
Nhưng nhìn cả nửa ngày, Hàn Phong vẫn không phát hiện hạt châu này có gì đặc biệt.
Bất quá, Tiểu Bạch tựa hồ đối với hạt châu màu đen này có chủ ý. Từ lúc Hàn Phong cầm hạt châu lên, liền ôm chặt lấy chân hắn không chịu buông ra, bộ dáng thập phần khôi hài.
Hàn Phong nhìn thấy nó như vậy, cũng là khẽ cười.
Tiểu Bạch thấy Hàn Phong chẳng hề quan tâm, lập tức không ngừng thấp giọng rít gào, xem ra rất lo lắng.
Nhìn thấy cử động khác thường của Tiểu Bạch, Hàn Phong cũng trở nên do dự.
Tuy rằng hắn cũng không biết hạt châu này có tác dụng gì, bất quá hắn tin tưởng Tiểu Bạch sẽ không vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với một hạt châu bình thường, Long Giao Tiên lúc trước là minh chứng tốt nhất.
Tỉ mỉ lo lắng một hồi, dưới ánh mắt cầu xin của Tiểu Bạch, Hàn Phong Tiểu Bạch vỗ vỗ trán, thở dài nói:
– Được rồi, ngươi thật là phiền phức, ngươi đã muốn thứ này, vậy cầm lấy đi.
Tiểu Bạch vừa nghe, khuôn mặt trở nên vui sướng khôn tả, trông rất tức cười.
Hàn Phong cố nén mê hoặc cực lớn do hai loại bảo vật kia mang lại, cuối cùng đành lựa chọn Băng Tinh Hàn Thạch cùng với hạt châu mà Tiểu Bạch đang ôm trước ngực.
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Bạch, Hàn Phong có chút buồn bực mở miệng nói:
– Tiểu Bạch, đến lúc đó nếu như ta phát hiện hạt châu này không có bất cứ tác dụng gì, để xem ta có lột da ngươi xuống làm tài liệu luyện chế hay không nhé!
Tiểu Bạch không chút để ý tới lời uy hiếp của Hàn Phong, vẫn ôm lấy hạt châu màu đen không chút thu hút đó, một chút cũng không muốn rời tay.
Nhìn thấy Tiểu Bạch kiên trì như thế, Hàn Phong rơi vào đường cùng, đành phải bỏ qua Thiên Niên Huyết Tham cùng Tuyết Tiên Quả, rồi hung hăng tóm lấy Tiểu Bạch rời khỏi hoàng gia bảo khố.
Nó đang dùng hai chân trước ôm chặt lấy hạt châu, căn bản không thể bước đi, Hàn Phong tự nhiên cũng không nỡ để Tiểu Bạch dùng hai chân sau bước đi, nên đành tự mình xuất thủ.
Hai ngày kế tiếp, Hàn Phong cùng Tát Khắc được Tiêu Thần an bài nghỉ ngơi tạo một khách phòng thập phần hoa lệ.
Bởi Tiêu Thiên Bách bận xử lý các loại chính vụ, trong hai ngày này chỉ tới thăm Hàn Phong được một lần, bất quá cũng chỉ là nói chuyện qua loa, rồi lại vội vã rời đi.
Hàn Phong nhìn ra được, thân là quân chủ một quốc gia, xác thực thập phần bận rộn. Thấy Tiêu Thiên Bách mỗi ngày bận tới mệt muốn chết, cũng không khỏi lắc đầu.
Bất quá, Hàn Phong cũng từ những lời nói chuyện giản đơn của Tiêu Thiên Bách nhìn ra ý tứ khác.
Hàn Phong hơi chút xem xét, liền phân tích ra đại khái là Tiêu Thiên Bách nhìn trúng tiềm lực của hắn, nên có ý muốn mời chào hắn, đồng thời còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt.
Cái này Hàn Phong cũng mới hiểu ra, vì sao lúc trước Tiêu Thiên Bách phong thưởng cho hắn nhiều như vậy, hẳn là vì muốn mời chào hắn.
Đáng tiếc là Hàn Phong đối với Tiêu Thiên Bách tận lực mời chào chỉ có thể nói xin lỗi, đồng thời trực tiếp nói rõ cho Tiêu Thiên Bách hắn là người của Thiên Tinh Đế Quốc, qua mấy ngày nữa chờ thuyền đội trở về Hồng Diệp Thành, sẽ cùng bọn họ rời khỏi.
Tiêu Thiên Bách thấy Hàn Phong kiên quyết như vậy, trong lòng cũng cực kỳ tiếc hận, nhưng cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Bất quá Tiêu Thiên Bách nghe thấy Hàn Phong muốn theo đội thuyền trở về, liền mở miệng mời hắn ở lại thêm mấy ngày.
Tiêu Thiên Bách nói cho Hàn Phong biết hắn có một thuyền đội chuyên môn phục vụ cho đế quốc, nội trong mấy ngày tới sẽ rời bến, nếu như Hàn Phong không chê, đến lúc đó có thể theo thuyền đội này, trên đường cũng đi qua Thiên Tinh Đế Quốc
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 106: Ban thưởng