Khan nhướng mày, không ngờ đến Connor sẽ xuất hiện vào lúc này. Carter lập tức nghiêng người đứng sang một bên nhường đường trong khi Saul hoàn toàn không có ý cục cựa người. Không để ý đến bầu không khí ở bên trong, Connor đứng ở ngưỡng cửa mở lịch thiệp đi vào. Hắn ta nở nụ cười hiền lành.
“Thật ngại quá, chắc bây giờ con đang bận bịu lắm. Flossie à, con định làm phiền anh Khan cái gì sao?”
Flossie im lặng không đáp.
Connor kiên nhẫn. “Flossie.”
Flossie lập tức ngẩng đầu lên, vẫn là dáng vẻ tỏ ra thơ ngây. Cô phồng hai má, cất giọng nhão nhoẹt làm nũng. “Con muốn đi dạo cùng với anh Khan, hôm qua lũ ma thú kia quấy rối nên buổi hẹn của tụi con tan tành rồi còn đâu ạ.”
“Đừng có trẻ con nữa, anh con bây giờ đang ở vị thế khác rồi. Đâu có thể chiều theo cái tính của con được?” Connor nở nụ cười tỏ ý hối lỗi với Khan. “Con thông cảm cho con bé, nó hay dỗi thế đấy.”
“Em ấy có quyền dỗi mà. Cuộc hẹn hôm qua đúng là không được trọn vẹn. Nhưng tiếc là bây giờ con khá bận bịu nên không thể tháp tùng em ấy đi dạo được.” Khan cũng mỉm cười đáp lại đúng mực.
“Chà, chỉ là con bé có vẻ rất hoảng sợ sau đợt ma thú tấn công. Nên bây giờ nó muốn hít thở không khí trong lành một chút, hay là để con bé chơi cùng với hai đứa nhỏ thì sao?” Connor quay đầu lại nhìn cặp sinh đôi đang chơi với nhau. Ông ta không hề nhìn thấy Kahan hay Eihan. “Flossie thích trẻ con lắm, ta nghĩ ba đứa sẽ thân thiết với nhau sớm thôi.”
Khan không có vẻ là muốn đồng ý. Hắn toan lên tiếng thoái thác thì cặp sinh đôi đã giành lời:
“Con đồng ý!” May lên tiếng trước tiên.
“Đi dạo đi dạo!” Sao hí hửng đế theo sau.
Cả hai trông có vẻ phấn khích một cách kì lạ.
Khan khá ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của cặp sinh đôi, không hề giống tụi nó một chút nào. Ban đầu chính cả hai đứa nó còn tỏ thái độ không vừa lòng với Flossie cơ mà.
“Được rồi, Carter hộ tống.” Ở đây không thuận tiện để đặt câu hỏi thắc mắc, Khan chỉ đành thuận theo cặp sinh đôi. Dù sao thì cả hai đứa cũng không phải trẻ con bình thường.
Carter khẽ cúi đầu nhận lệnh.
Connor cười hiền nhìn Flossie rời đi cùng cặp sinh đôi có Carter theo sau, thế nhưng ông ta không hề có ý định di chuyển. Cho tới khi trong phòng chỉ còn lại Khan và Saul, tính cả hai Linh Hồn Sơ Khai đã chạy tới chỗ hắn nhìn Connor chằm chằm mà ông ta chẳng hay biết.
“Hôm ta có nghe thấy ồn ào ở đây, con gặp vấn đề gì sao?” Connor thở dài gợi chuyện. “Ta thấy lo cho Flossie quá nên không ghé sang chỗ con thăm hỏi được, nhưng ta nghe anh trai Tobin muốn tới thăm con thì bị đuổi về bởi một ông già.”
“Ibrahim chỉ làm theo lệnh thôi. Hôm qua con gặp ác mộng nên có phát tiết một chút.” Khan bình tĩnh dùng tuyệt chiêu nói dối không chớp mắt, lời tuôn ra trơn tru như bôi dầu. “Chỉ là đám ma thú tấn công bất ngờ quá khủng khiếp, tới bây giờ con vẫn thấy ám ảnh và gặp ác mộng sau khi ngủ.”
Connor bất ngờ, không nghĩ rằng Khan sẽ dễ dàng thừa nhận là mình đang sợ hãi ma thú. Theo như những gì ông nhớ thì Khan là một người có lòng tự trọng cao nên việc thú nhận mình sợ hãi và nói ra là điều không thể.
“Vậy…” Connor chần chừ một lúc, rồi nói. “Tại sao con lại đồng ý tham gia vào đoàn chinh phạt ma thú lần này?”
Connor khi nghe tin tức này được truyền tai nhau từ đám người hầu, hắn đã cứ tưởng mình nghe lầm cho tới khi nhìn thấy quân binh của Khan đang chuẩn bị chỉnh tề và gã Chỉ huy đoàn trưởng đã trịnh trọng thông báo chuyến đi lần này sẽ có ngài Bá tước của họ.
Khan nở một nụ cười không rõ ý. Connor đã cố gắng quan sát nhưng vẫn không thể nhìn ra suy nghĩ của Khan.
“Chỉ có đối mặt với sợ hãi, chúng ta mới có thể thoát ra được nỗi sợ đang kìm hãm mình.” Khan thở hắt ra một hơi não nề, như thể đang than vãn. “Thế đấy. Con cũng không muốn đi lắm đâu, nhưng mà Saul đã thành công thuyết phục con ấy chứ.” Khan vui vẻ đá vấn đề sang cho nhân vật chính mà không hề thấy tội lỗi một chút nào.
Connor lập tức nghiêng đầu nhìn Saul, vậy mà cậu ta vẫn không thèm để ý đến mình. Cho dù hắn ta không phải là người thừa kế tước vị, nhưng cứ liên tục nhận lại sự khinh thường từ một đứa con hoang cũng khiến hắn ta phần nào cảm thấy tức giận.
Connor hít một hơi sâu kiềm chế lại sự nóng nảy đang muốn bộc phát. Hắn không thể tức giận ở chỗ này được. Hơn hết là Saul không còn giống trước kia. Hắn đã tận mắt thấy cậu thị uy với Tobin ra sao. Đến tận bây giờ Tobin vẫn chưa dám đối mặt với Saul. Thậm chí là mỗi khi nghe đến tên của cậu ta, mặt mày ông ta tái mét như muốn ngất tới nơi. Vô dụng không thể tả được.
“Thế cũng tốt… Ý ta là, giữ mình an toàn vẫn quan trọng hơn…” Connor siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn cơn xúc động trong lòng.
Khan gật gù. “Đúng vậy, an toàn là quan trọng nhất. Bác cứ yên tâm, Saul cũng đã đảm bảo điều đó với con rồi. Nếu con có mệnh hệ gì thì Saul sẽ thay con cai trị lãnh địa.”
“C-cái gì???” Connor giật mình thốt lên, hắn ta không kịp điều chỉnh lại sắc mặt. “Con… con nói cái gì cơ?”
Hắn nói là thằng con hoang đó sẽ thay thế Khan sao? Không thể nào!
“Anh câm miệng đi!” Saul gắt gỏng lên tiếng, hiển nhiên là cũng không vui vẻ gì với lời nói vừa rồi của Khan.
Khan nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ nói đùa thôi.
Connor nhìn sắc mặt cả hai, lú này mới hiểu ra là Khan chỉ đang đùa cho vui. Hắn ta lập tức bật cười hùa theo, trông có phần hơi gượng gạo, nhưng biểu cảm có thể thay đổi nhanh như thể thay một chiếc mặt nạ có thể cho thấy con người thâm sâu khó lường của hắn ta.
“Ta xin gửi lời chúc bình an đến con, Khan à. Mong rằng con sẽ trở về thật vinh quang và hoàn mỹ.” Connor nheo mắt, nở nụ cười trông rất hiền.
Diễn xuất của Flossie không chê vào đâu được, vậy mà đến Connor cũng có tài năng.
Khan cười híp mắt, vô cùng vui vẻ đóng vai một thằng ngu cho Connor xem.
“Vâng, tất nhiên là con sẽ bình an trở về.”
Connor gật đầu, hắn ta nán lại thêm chút để chuyện trò thêm một chút. Không được bao lâu, hắn ta nói rằng mình có việc nên phải đi. Hắn ta chỉ chào mỗi Khan, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Saul rồi rời khỏi cửa.
Conner vừa đi khỏi. Eihan đã chống tay một bên hông, điệu đà nói:
“Eihan không thích hắn ta, chẳng quý phái chút nào cả, mùi mục rữa từ hắn làm Eihan khó chịu!”
“Kahan cũng không thích!” Kahan đế theo, hăng hái bò lên tay Khan, trườn mình tới cổ của hắn rồi quấn một vòng.
“Eihan sẽ cho mông hắn nở hoa!”
“Kahan sẽ cho đầu hắn hói luôn!!”
Khan điên đầu lên tiếng can ngăn.
“Đừng làm gì cả. Xin hai ngươi đấy.”
Hai mắt Eihan chuyển sang màu cam, đây có lẽ là màu sắc thể hiện sự bất mãn, không hài lòng của nó. Còn màu đỏ là khi nó thực sự giận dữ.
“Này.” Saul tiến lại gần, tay gõ lên bàn thu hút sự chú ý của Eihan. “Ngươi có tác dụng gì?”
Eihan đứng trên bàn của Khan, hai tay chống lên hông, giọng cất lên cao lanh lảnh trách cứ thái độ không lịch sự của Saul:
“Eihan là Eihan, không phải này. Eihan là Linh Hồn Sơ Khai quý phái nhất, sao ngươi có thể ăn nói vô lễ với Eihan như vậy? Chẳng quý phái chút nào cả!”
Saul đen mặt, chẳng muốn nghe Eihan nói nhảm. Cậu vào thẳng vấn đề. “Ngươi nói mình là Cội Nguồn Eihan, có được ngươi thì sẽ không sợ hãi bệnh tật và nguyền rủa, ngươi không nói dối?”
“Từ chối. Dối trá sẽ làm mất đi sự quý phái.” Eihan khó chịu nói. “Không được bắt nạt Eihan!”
“Nếu ta tự móc mắt mình ra rồi hủy luôn con mắt đó, thì sao?”
“Để có một con mắt mới hoàn toàn thì cần vật thay thế… Ngươi thấy quả nho thì sao? Thị lực và vẻ ngoài không đổi, có mất con mắt đó nữa thì tìm trái nho khác thay vào.”
“Không thể tái tạo cái mới sao?”
“Có thể.” Đôi mắt bảo thạch trắng của Eihan ánh lên sắc xanh dương, giọng nói không phát ra từ miệng nhưng vẫn rơi vào tai người nghe một cách rắn rỏi. “Nhưng không thể áp dụng với thể chất của phàm nhân.”
Eihan cười khúc khích thành tiếng khi thấy phản ứng kinh ngạc thoáng qua của Saul. Mà không hay biết rằng nó vừa thành công lôi kéo sự chú ý của Khan, có vẻ như Eihan không chỉ là đang nói về nhân loại, mà là chỉ chung các sinh vật xếp dưới các sự tồn tại bậc cao. Là đang nói đến thần linh sao?
Khan nhận ra, ở thế giới này ma thuật rất kỳ diệu. Nhưng nó vẫn có quy luật và giới hạn. Cho dù có phá đi một giới hạn, thì một giới hạn mới lại xuất hiện.
Chẳng hạn như hắn đã bị mất con mắt dưới tay Lauriel. Nếu như nhãn cầu còn nguyên, trị liệu sư hoặc Thần Quan có thể nối lại cho hắn nhưng phải tốn chút thời gian và gây đau đớn, giống một cuộc giải phẫu bằng ma thuật, trong khi tộc Thiên Thần ra tay có thể giúp hắn chữa lành ngay tức khắc mà không có đau đớn. Thế nhưng, nhãn cầu của hắn bị bóp nát, chỉ còn đống thịt bầy hầy. Vậy là chẳng thể chữa trị gì được, trừ khi có nhãn cầu khác thay thế.
Nên việc thay bộ phận bằng tài nguyên ma pháp cũng không phải chuyện hiếm lạ, thậm chí dùng thuận tiện như thể nó là một bộ phận của cơ thể từ khi mới sinh ra. Chỉ là, hơi phiền phức ở chỗ phải tốn công bảo dưỡng thôi.
Còn việc Eihan có thể làm, dùng quả nho để thay thế cho nhãn cầu, chính xác là chuyện chẳng có pháp sư nào có thể tự tin bảo mình làm được. Ngay cả Thiên thần cũng không thể.
Vậy mà Eihan còn bảo mình cũng có thể tái tạo lại các bộ phận bị mất nếu như đối phương không phải là phàm nhân?
Linh Hồn Sơ Khai thực sự là cái quái gì vậy? Khan cảm giác sự tồn tại của chúng thật sự rất gian lận, có thể làm mất cân bằng của thế giới. Vậy mà chúng vẫn tồn tại thản nhiên như thế này mà chẳng ai tìm được sao?
Ở trước mặt hắn đang có hẳn hai con này!
“Ngươi nhìn thấy gì ở con mắt đó?” Saul trỏ ngón tay chỉ vào Khan, chính xác là vị trí con mắt trắng của hắn. Khan không nghĩ đến việc Saul sẽ hỏi Eihan vấn đề này.
Eihan ngoảnh đầu sang nhìn chăm chú theo lời Saul, đoạn nó nhảy lên, bốn chân hươu dễ dàng đi lại giữa không trung. Nó đi tới áp sát vào mặt Khan để săm soi con mắt trắng của hắn.
“Eihan biết, đây là mắt của thần linh. Nhưng vì Khan vẫn chưa có thần cách nên chưa thế sử dụng hết được khả năng của nó.” Eihan nghiêng đầu hỏi. “Khan muốn trở thành thần sao?”
“Không.” Khan đáp không suy nghĩ.
“Ngươi thật kỳ lạ!” Eihan lần nữa nhận được câu trả lời ngoài dự đoán.
“Vậy ngươi có biết tại sao màu tóc của ta thành ra thế này không?” Khan chỉ vào những lọn tóc trắng chẳng khác gì móc light của mình. Hắn thật sự đã thử nhuộm lại, mà màu nhuộm chẳng ăn vào tóc nên không ăn thua.
“Vì Kahan!” Kahan reo lên đầy tự hào.
Nhưng Eihan biết câu hỏi của hắn không đơn giản là thế. Tính cách của Eihan có thể trẻ con không khác gì Kahan, nhưng chắc chắn nó thông minh hơn rất nhiều.
“Linh Hồn Sơ Khai chỉ là linh hồn thôi. Chúng ta không có thân xác. Nếu như Kahan chấp nhận Khan làm chủ nhân, thì Kahan phải ký thác phần linh hồn của mình vào thân thể của Khan. Chính điều đó đã gây ra sự thay đổi. Ví như ta cũng chấp nhận Khan, chắc chắn cũng sẽ có sự thay đổi nào đó ở bên trong, hoặc bên ngoài.” Eihan hất cằm tỏ ra thông thái mà giải thích. “Sự thay đổi đó có thể là ngẫu nhiên hoặc theo chủ ý của chúng ta. Ta đảm bảo là Kahan ngốc chẳng có chủ ý nào cả.”
Trong đầu Khan lập tức hiện ra viễn cảnh tóc đen móc lai trắng sẽ có thêm bảng màu xanh lục nữa, đó là nếu như hắn thật sự trở thành chủ nhân của Eihan. Hắn lập tức rùng mình, xua ngay ý nghĩ hoang đường đó đi.
Có Kahan là đủ lắm rồi. Thật đấy.
* * *
Có được Linh Hồn Sơ Khai không có nghĩa là người sở hữu trở thành vô địch.
Anh trai cũng sẽ dần được buff mạnh lên chứ không vô dụng mãi đâu nha, nên bạn nào muốn anh trai thuần đấu trí và yếu đuối được mọi người bảo vệ… thì nên chuẩn bị tinh thần trước.
Với lại ổng thông minh thật nhưng cũng không thuộc diện hoàn hảo, thành ra khi ổng lỡ đi nước nào sai mong mọi người thông cảm, có thể haha thoải mái.