“Đi thôi!”
Anh mắt Hoắc Dận cực kỳ ảm đạm!
Ôn Hủ Hủ thấy được thái độ của Hoắc Dận cho nên cô nhanh chóng cùng Hoắc Dận đi vào trong thang máy. Mà nhân viên lễ tân này không lâu sau cũng nhận được thông báo sa thải của bộ phận nhân sự.
Lý do: Tiểu thiếu gia không thích!
Ôn Hủ Hủ đưa Hoắc Dận tới văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất.
“Khụ khụ khụ… Dận Dận, hay là con tự mình đi vào ha? Dì không vào nữa, ba con ở trong đó, dì vào cũng không tốt lắm, được không?”
Hoắc Dận thấy Ôn Hủ Hủ khi càng đến gần cửa văn phòng lại không muốn vào, mà dường như cô đang tìm cách trốn đi.
Hoắc Dận hiểu ý liếc nhìn cô rồi đồng ý: “Được!”
Nói xong cậu dứt khoát thả bàn tay nhỏ bé của mình ra đi vào.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người……
Không phải chứ?
Con trai của cô từ bao giờ trở nên ngoan như vậy? Vậy mà đã thật sự đồng ý? Lúc trước không phải vẫn rất dính lấy cô sao? Sao bỗng nhiên dứt khoác như vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Thế nhưng, khi con trai đã đồng ý cô ngay lập tức mừng rỡ rón rén chuẩn bị trở lại trong thang máy, nhanh chóng đi xuống.
“Ôn Hủ Hủ! Cô vào đây ngay cho tôi!”
Ai ngờ, một tiếng quát chói tai đột nhiên phát ra từ trong phòng. Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ cảm thấy như thể mình bị một lực hút siêu mạnh cuốn vào trong. Toàn bộ cơ thể cô như bị điểm huyệt không nhúc nhích được nữa.
Tên đàn ông chó này, lỗ tai hắn sao thính như vậy?
Ôn Hủ Hủ vẫn đành phải ngoan ngoãn mà lăn vào, tựa như một con cừu vô cùng ngoan ngoãn.