Cửu Thủy Tiên nghe vậy lập tức thở phào, để đại thần chủ động gợi chuyện không thể nào tốt hơn, hơn nữa cái đề tài này còn vừa hay y có thể nói rất nhiều bèn lập tức nói mãi không dứt, bắt đầu nói từ ngày đầu tiên mở cửa chính thức cho tới chuyện to chuyện nhỏ như địa hình dưới biển, hoa cỏ bên đường, thậm chí chuyện y nhận được nhiệm vụ ẩn cũng lần lượt kể ra.
Từ hừng đông nói mãi tới trời tối, từ ngồi tới nằm, cuối cùng Cửu Thủy Tiên khô cả cổ ngã lên sàn thuyền, lần đầu tiên cảm nhận được tám chuyện lại là một chuyện khiến người ta mệt mỏi tới vậy.
Không ổn rồi, y lớn tới chừng này chưa từng nói nhiều như vậy, lời đã nói hôm nay dám chừng còn nhiều hơn cả nửa đời trước của y cộng lại.
Cửu Thủy Tiên thấy bản thân đã trở thành một con cá tàn phế, nằm nhoài trên thuyền ai oán nghiêng đầu nhìn đại thần, y nói nhiều tới vậy cũng nên đổi người đi chớ, đại thần à anh ngồi trên ghế cả ngày như vậy không lẽ không thấy đau mông à?
Có lẽ suy nghĩ của y thể hiện qua ánh mắt quá rõ ràng mà đại thần bỗng dưng đứng dậy đi tới bên cạnh y cúi đầu xuống.
Trên thuyền trúc con con, thiếu niên giao nhân ngửa mặt nằm đó, thân trên trần trụi, tóc dài màu lam bạc xõa tung, dưới ánh trăng ngời tựa như tinh linh lạc vào trần gian, nhưng mà dáng vẻ lại ủ rũ thật đáng thương, ngay cả cái đuôi đều lười nhúc nhích.
Trên đầu là bầu trời đầy sao, trăng ngời treo cao cùng bốn bề biển khơi tĩnh lặng mênh mông bát ngát, trời cùng nước tôn nhau lên khiến người ta bỗng chốc có cảm giác như đang trôi nổi giữa ngân hà.
Cảnh tượng này làm lòng hắn khẽ rung động, thiếu niên giao nhân nằm giữa ánh sao hoàn toàn thu hút hết sự chú ý của hắn, lần đầu tiên hắn sực tỉnh nhận ra hóa ra thiếu niên thật sự không phụ một câu phong hoa tuyệt đại.
“Lão đại?” Cửu Thủy Tiên khẽ rùng mình bởi cái nhìn chăm chú của hắn, không tự chủ được nuốt nước bọt, không biết có phải ảo giác của y hay không mà sao lại cảm thấy ánh mắt của lão đại đáng sợ thế nhỉ.
Đại thần hoàn hồn giấu đi cảm xúc trong mắt, mất tăm không chừa lại chút đầu vết nào mà trở về dáng vẻ không ai nhìn thấu, kéo vạt áo nằm xuống bên cạnh Cửu Thủy Tiên cảm thán một câu: “Không tồi, quả nhiên nằm xuống càng thấy đẹp.”
Cửu Thủy Tiên nghe vậy cũng dời mắt nhìn lên bầu trời, ồ, đúng thật là vậy, bầu trời trong trò chơi không hề bị ô nhiễm nên giăng đầy sao, thật sự khiến người ta chấn động.
Cho dù đã từng ngắm lúc thăm dò nội bộ nhưng nằm xuống yên tĩnh hưởng thụ như vậy, nghe tiếng nước rầm rì bên tai cũng có cái hay.
Cửu Thủy Tiên vừa tận hưởng vừa ngẫm nghĩ ý của đại thần, kiểu này là đại thần đang muốn nói về chòm sao à? Nhưng mà y không biết thật, nếu biết vậy thì trước kia không chê đây là chuyện phụ nữ linh ta linh tinh mà tìm hiểu một chút rồi, quả nhiên cơ hội đều là do con người tự tạo nên, như này thì biết làm sao để làm thân đây?
Mặt mày Cửu Thủy Tiên rối rắm, khó lắm mới tiếp xúc gần được với đại thần thì cho dù không làm thân được mấy cũng phải để lại ấn tượng sâu sắc chứ, đại thần trăm công nghìn việc lỡ đâu quay đi đã quên mất có một người như y thì tính sao giờ?
Nhưng y thiệt tình không rõ vụ chòm sao này mà, lời nói ngắc ngứ trong miệng cả buổi cũng không thốt ra được.
Nhưng mà dáng vẻ rối rắm này của y lại được lòng đại thần, hắn duỗi tay sờ đầu y mấy cái sau đó mỉm cười: “Được rồi, tôi còn có việc nên phải offline một lát, chỗ này nhờ cậu vậy, nếu trong hiện thực cậu cũng bận việc thì đợi tôi trở lại rồi đổi người.”
Cửu Thủy Tiên nghe vậy lập tức khẽ thở phào trong bụng, mặt mày vui vẻ: “Không sao không sao hết, lão đại bận thì mau đi đi, chỗ này giao cho tôi là được, hiện giờ tôi đang nghỉ nên rảnh cả ngày.”
Thời gian trong Niệm Cổ không giống với hiện thực mà nhanh hơn gấp đôi, hai ngày trong trò chơi bằng một ngày trong hiện thực, hơn nữa nếu y và đại thần đều offline cùng lúc thì tiến độ sẽ ngừng ở chỗ bọ họ off, cần có một người online thì con thuyền mới có thể tiếp tục di chuyển.
Làm đàn em y đương nhiên phải tiếp nhận cái trách nhiệm to lớn này.
“Nếu anh bận thì không cần vội online đâu, chỉ cần gần cập bờ trở về là được rồi.”
Lúc này mới chỉ một ngày một đêm mà y đã mệt tim tới mức này rồi, nếu chịu cả năm ngày liền dám chừng y hẻo mất.
Đại thần nhướng mày, dường như không vui lắm nhưng cũng không nói gì thêm, đứng dậy ngồi trở lại ghế sau đó nhắm mắt lựa chọn offline.
Nhìn ảnh đại diện trong danh sách bạn bè biến thành đen trắng Đỗ Cửu lập tức làm một cú cá chép lộn mình sống lại ngay tại chỗ, cho dù y là giao nhân cũng không chịu được hành hạ cỡ này, giọng nói muốn bốc cả khói rồi này.
Y không rảnh lo tới chuyện hình tượng từ rương thức ăn lấy ra một bình nước suối lớn tu ừng ực.
Đang uống thì thông báo đại thần online đột nhiên nhảy ra, y liếc nhìn theo phản xạ sau đó thấy đại thần bỗng dưng mở mắt, nhìn thấy dáng vẻ của y nhất thời không nhịn được phải bật cười.
“Tôi online lại vì quên nói với cậu chuyện đồ ăn nước uống, nhưng mà hiện giờ xem ra cũng không cần nữa…”
Đỗ Cửu sặc nước trong miệng ra ngoài, vấy đầy người.
Đại thần nói xong lại biến mất, chỉ để lại Cửu Thủy Tiên đang phát điên: Hình tượng của tôi! Hình tượng của tôi!!
Sự thật chứng minh cái thứ như hình tượng này đã cách Cửu Thủy Tiên càng ngày càng xa, hoặc là nói trước mặt đại thần hình tượng hoàn hảo của y cuối cùng không trụ nổi nữa mà dần sụp đổ, ban đầu Cửu Thủy Tiên còn phát điên rồi tuyệt vọng, sau cùng là chết lặng, được rồi, không có thì thôi vậy, có thể chọc đại thần cười y coi như cũng là cầu gì được nấy.
Đúng vậy, chính là chọc cười đó, lần đầu còn không nhìn ra được nhưng, dần dần Cửu Thủy Tiên có ngốc đi nữa cũng biết đại thần đang cố ý vì để nhìn thấy bộ dạng suy sụp luống cuống của y, sau khi hiểu rõ y cũng mặc kệ đại thần đang suy tính cái gì mà biết điều tiếp tục ngu ngơ giả vờ suy sụp luống cuống, có thể chọc cười đại thần là vinh hạnh của y.
Chỉ mong đại thần đừng quên mấy ngày nay y khiến hắn vui vẻ, sau này nhớ kỹ cất nhắc y một tí là được.
Năm ngày trong trò chơi thoáng cái đã qua, qua năm ngày đêm ở cùng nhau thật đúng là đã sinh ra một ít tình cảm, ít nhất với Cửu Thủy Tiên mà nói thì cũng tự thấy đã gần gũi với đại thần hơn không ít.
Dựa theo chỉ dẫn của đại thần, hải mã kéo thuyền nhỏ từ biển tiến vào sông, lại theo sông vào hồ, cuối cùng dừng lại ở một hòn đảo nhỏ nằm giữa hồ.
“Tới rồi sao?” Cửu Thủy Tiên ngồi dậy, y đang chơi bài giết thời gian với đại thần, hắn vốn không muốn chơi nhưng bị y nài nỉ ỉ ôi đành đồng ý.
Hóa ra bí cảnh nằm trên đảo, chẳng trách đại thần lại chắc chắn có thể bảo đảm an toàn cho y, không cần rời khỏi nước thì quá tốt rồi.
Không chờ đại thần đáp lại bỗng có mấy người đi ra từ trên đảo, đợi nhìn thấy đại thần bèn buông vũ khí trên tay xuống, gọi: “Lão đại!”
“Anh quay lại rồi!”
Cửu Thủy Tiên nghe thấy một giọng nói quen tai, theo tiếng nhìn lại quả nhiên nhìn thấy Bạch Trúc gặp lần trước, cô mặc váy dài cổ trang, tóc dài búi thành búi tóc xinh đẹp khiến sự ngây thơ trong sáng càng hiện rõ.
Nhìn thấy Cửu Thủy Tiên vẻ mặt cô đanh lại rõ ràng.
Ấn tượng trước kia của Cửu Thủy Tiên với cô cũng không mấy tốt đẹp nên nhạy bén bắt được sự thay đổi kia, trong lòng khẽ căng thẳng, được sự dạy dỗ của mẹ Tần khiến y chưa bao giờ xem thường phụ nữ.
“Ừm.” Đại thần gật nhẹ đầu, sau đó xoay người không kịp để Cửu Thủy Tiên phản ứng mà trực tiếp bế ngang y lên.
“Lão, lão đại…” Cửu Thủy Tiên bị hành động này của hắn dọa sợ không rảnh đi cảnh giác gì nữa, đờ người lắp bắp không thốt nên lời.
Trong mắt đại thần thoáng chút vui vẻ, xốc xốc y lên ghì vào ngực: “Như này nhanh hơn chút.”
Cửu Thủy Tiên nhìn vẻ mặt hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng, anh là anh cả thì anh nói gì cũng đúng, ai bảo y làm đàn em chứ, đàn em thì không có nhân quyền, haiz.
–
Lời tác giả:
Chương sau Cửu Thủy Tiên PK 1V2 nam chính thụ và nữ phụ.
Cửu Thủy Tiên: Dưới hào quang sắc đẹp của tôi không ai có thể chiến thắng tôi được.