Tim Thanh Duy nảy lên, bật thốt: “Không phải!”
“Thế là gì?”
“Là… là giọt nước tràn li.” Thanh Duy nhìn y, vội vàng giải thích, “Muốn đào hôn thì cũng phải có bước ngoặt chứ? Ngài ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn cùng Khúc Đình Lam uống rượu gọi ca cơ nghe nhạc, những chuyện này ta không quản, nhưng ngài còn định cưới người ta, khác gì làm khó ta đâu, chính vì vậy nên ta mới…”
Song nói chưa hết câu, Thanh Duy đã im bặt.
Nàng đang… nói cái gì thế này?
Người chồng mà nàng bịa ra rõ ràng là theo suy nghĩ chủ quan của nàng, là Tạ gia phú hộ ở Đông An, đã nói thế kia mà, sao nay lại biến thành Tạ thị Dung Dữ ở kinh thành?
Tạ Dung Dữ thản nhiên nói: “Ta hồi cung không lâu, đúng là Xa đại nhân của bộ Binh có tiến cung gặp ta, uyển chuyển đề cập chuyện thiên kim nhà ông ta chưa kết hôn với ta mà mẫu thân, có điều… ta đã từ chối rồi.”
“Tuy ta cho rằng mình không làm gì sai trong chuyện này, nhưng…” Giọng y bỗng dịu dàng hẳn đi, “Nương tử à, vi phu sai rồi.”
Thanh Duy cảm thấy da đầu sắp nứt toác.
Y đang nói gì thế?
Rõ ràng đang giải thích về lời nói dối của nàng mà, tại sao lại quay sang chuyện giữa hai người họ?
Hơn nữa bọn họ chỉ là vợ chồng giả, y nhận sai với nàng làm gì?
Thanh Duy há miệng mấy lần, nhưng cảm thấy có nói gì cũng chỉ thêm loạn, mà con người nàng là như thế đấy, nói không lại sẽ động thủ, không động thủ được thì bỏ đi.
Nàng nhìn Tạ Dung Dữ chằm chằm, bỗng dưng xoay người xuống giường, đẩy cửa sổ phòng ra.
Tạ Dung Dữ đuổi theo, đóng cửa sổ lại: “Nàng làm gì đấy?”
“Ta không muốn ở chỗ này nữa, ta muốn ra ngoài ở.”
Tạ Dung Dữ nắm chặt then cửa sổ: “Ra ngoài? Nàng tính đi đâu ở?”
“Lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, tìm đại gốc cây nào đó cũng được, tên Ngũ Thông kia có thể tìm ra ta chắc?”
Y dừng lại, nụ cười dần tắt, giọng cũng nhẹ đi: “Nàng đang để tâm điều gì?”
Thanh Duy vốn là người có gì nói nấy, nếu y đã hỏi như vậy thì nàng cũng chẳng che giấu nữa, nói thẳng: “Hai ta chỉ là vợ chồng giả, lẽ ra không nên vô tư ở chung với nhau như thế. Hồi thành thân, ta lấy thân phận nữ Thôi thị, còn ngài dùng thân phận thiếu gia Giang gia, đôi bên không ai thành thật cả, còn bây giờ chúng ta đã quay về là chính mình, dĩ nhiên không thể ở chung dưới danh nghĩa vợ chồng rồi.”
Tạ Dung Dữ khựng người, đang định lên tiếng thì nghe thấy Thanh Duy nói, “Vả lại, hai chúng ta cách biệt một trời một vực, nếu xưa nay ta chỉ là ta, ngài chỉ là ngài, có lẽ gặp mặt nhau thôi cũng rất khó khăn, nói gì đến việc kết vợ kết chồng. Ngay đến danh tính của ngài ta cũng biết từ người khác mà, chẳng phải ư?”
Nàng vừa dứt lời, Tạ Dung Dữ sửng sốt.
Nội tâm Thanh Duy vô cùng hốt hoảng, nàng biết Triêu Thiên đang đứng ngoài hành lang, vừa nói xong lập tức cao giọng gọi: “Triêu Thiên.”
Đúng là Triêu Thiên đang rất tận chức đứng gác ngoài hành lang, nhưng từ hai ngày trước, chủ tử đã dặn hắn từ nay về sau, nếu không được gọi thì không thể vào, bây giờ chủ tử không gọi nhưng thiếu phu nhân gọi, chủ tử lại để ý thiếu phu nhân nhất, thế là hắn lập tức đi vào.
“Có thuộc hạ.”
Thanh Duy hỏi: “Khách điếm này còn có phòng nào khác không? Ta muốn đổi phòng.”
Không đợi Triêu Thiên lên tiếng, Tạ Dung Dữ nói luôn: “Không được, nàng ở phòng khác ta không yên tâm.”
“Thế phải ở đâu?” Thanh Duy nói, nàng nhìn quanh một vòng, nghĩ bụng dù sao chiếc giường này cũng đủ rộng, thế là tiến thẳng tới chỗ Triêu Thiên, “Đưa đao của ngươi cho ta, ta bổ đôi chiếc giường này ra làm hai vậy.”
Triêu Thiên ngơ ngác, chợt lùi về sau một bước, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt dừng ở gian phụ vốn nằm bên phải chiếc giường, nhưng sau khi thiếu phu nhân tới thì đã bị biến thành phòng tắm.
Bổ đôi giường làm gì? Chia ra rồi vẫn ghép lại được, mà cho dù không ghép thì cũng chỉ cách nhau khoảng cách có tí tẹo thôi mà? Xoay người là chạm mặt nhau rồi còn gì. Phí cả thanh đao.
“Chi bằng để thuộc hạ chuyển thùng tắm ra ngoài, thu xếp giường đệm, thiếu phu nhân và công tử chia ra ở hai gian là được.”
Đức Vinh đã nói rồi, khi đi xa phải ngẫm xem công tử quan tâm gì nhất.
Công tử quan tâm thiếu phu nhân nhất, ý của thiếu phu nhân ắt hẳn là ý của công tử.
Triêu Thiên nói làm là làm, không tới một khắc đã chuyển thùng tắm ra ngoài, kê giường mới vào rồi lập tức rời khỏi phòng, cứ như thể làm việc tốt không lưu lại công danh vậy.
Thanh Duy im lặng, đứng dậy toan đi tới gian đối diện, ai dè lại bị Tạ Dung Dữ giữ chặt, “Nàng cứ ngủ ở đây đi.”
Căn phòng đó đã đặt thùng tắm, hẵng còn ẩm ướt, không tiện nghỉ ngơi.
Nói xong, y thu dọn hồ sơ trên bàn chuyển vào gian đối diện.
Kỳ thực khoảng cách giữa hai bên không xa, chỉ cách nhau một phòng chính, gian phụ không có cửa, chỉ có rèm tre xuyên sáng.
Đáng lẽ ra hôm nay phải đi nghỉ từ sớm, nhưng vì chuyện ban nãy mà kéo dài đến tận nửa đêm, lúc này cũng đã khuya lắm rồi. Thanh Duy lên giường, kéo chăn đắp, song vừa nhắm mắt lại nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Dung Dữ đến gần, nghe thấy y gọi: “Tiểu Dã.”
Nàng không khỏi mở mắt.
Y đứng trước giường nàng.
Nàng dễ chăm sóc thật đấy, chỉ mới mấy ngày thôi mà sắc mặt đã khá hơn rất nhiều so với hồi mới gặp lại.
Y nhớ tới lời nói lúc nãy của nàng.
“Hai chúng ta cách biệt một trời một vực.”
“Nếu xưa nay ta chỉ là ta, ngài chỉ là ngài, có lẽ gặp mặt nhau thôi cũng rất khó khăn, nói gì đến việc kết vợ kết chồng.”
“Ngay đến danh tính của ngài ta cũng biết từ người khác mà, chẳng phải ư?”
Hóa ra nàng để ý chuyện này.
Ngẫm cũng phải, nếu Tiển Khâm Đài không sập, y sống trong thâm cung, nàng ở chốn dân gian, chỉ e cả đời này khó mà gặp được nhau.
Mà khi Tiển Khâm Đài sập, y vẫn là vương, nàng lại trở thành trọng phạm, khoảng cách giữa bọn họ lại càng xa hơn, như cách nhau cả một khung trời rộng lớn, ấy thế mà… trời xui đất khiến lại đẩy hai người đến với nhau, thành vợ chồng giả.
Chỉ có y mới đảo ngược mà thôi.
Còn nàng xưa nay luôn bôn ba một mình, lưng gánh tiếng oan, sao có thể không để tâm?
Có lẽ những khúc mắc này không thể tháo gỡ chỉ trong một tối, rồi kiểu gì vẫn đến.
“Tiểu Dã.” Tạ Dung Dữ lại gọi, “Ta biết nàng chưa ngủ.”
Thanh Duy chần chừ, mở mắt ra nhìn y, im lặng ngồi dậy.
Nàng biết vừa nãy mình hấp tấp nói năng quá lời, dù là vợ chồng giả hay thật đi chăng nữa, y vẫn luôn đối xử tốt với nàng.
Nàng mấp máy môi, định bụng giải thích: “Thực ra ta không có ý…”
“Tên họ của ta… là nàng nghe được từ người khác?” Thấy nàng chần chừ, Tạ Dung Dữ tiếp lời, nhẹ nhàng hỏi.
Thanh Duy sửng sốt, đoạn gật đầu.
Tạ Dung Dữ mỉm cười nói: “Vậy chúng ta làm quen lại nhé, ta họ Tạ, tên Dung Dữ, tự Thanh Chấp, sinh vào mùa xuân năm Hàm Hòa thứ mười hai. Hai chữ Dung Dữ do phụ thân ta đặt, hai chữ Thanh Chấp là cữu phụ ta chọn.” Y dừng lại, nhẹ nhàng hỏi, “Còn nàng?”