” Ta nhớ nàng lắm đó.”
Đàm Nhu liền đánh mạnh vào người chàng.
” Lưu Manh.”
Đàm Nhu liền cười tươi, nàng cũng nhớ Chiêu Phong, lần này gặp nhau vì vui mừng quá mà đã không hỏi sao Chiêu Phong lại đến được đây.
Đàm Nhu thấy trời đã sắp tối hẳn liền nắm lấy tay Chiêu Phong đi ra, Chiêu Phong ngoan ngoãn đi theo như cún con, Đàm Nhu liền tiện hỏi.
” Vậy, sao chàng lại đến đây?”
Chiêu Phong liền trả lời.
” Ta đến thôn Thiên Nữ có chút việc, gặp được tứ thúc, tứ thúc nói nàng bị thương nằm bất động mãi vẫn chưa tỉnh, ta liền tới đây.”
Đàm Nhu cứ liên tục kéo Chiêu Phong về, bước chân đến cổng Đàm Nhu lại hỏi.
” Chàng có việc mà, bây giờ đã xong việc chưa?”
Chiêu Phong cười.
” Cũng coi như xong rồi.”
Đi vào giữa sân, ánh đèn tối đã thắp lên, Chiêu Phong còn đang chỉnh áo khoác cho Đàm Nhu thì bỗng Mặc Vương từ trong bếp vội vã chạy ra nấp sau cửa, đi theo sau đó là một chiếc giày đen bay ra đáp xuống đất.
Kèm theo đó là tiếng của cô cô.
” Biến đi.”
Mặc Vương vừa chạm mặt với hai đứa, Đàm Nhu và Chiêu Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn người, Mặc Vương lúc này cười ngượng.
Chiêu Phong đi đến.
” Tứ thúc, người bị đuổi sao.”
Đàm Nhu đi theo sau cũng cười trêu sư phụ.
Mặc Vương lắc đầu ngao ngán hai đứa này.
Nhìn xem, ta cược cả mạng để cứu nó ra mà nó còn hùa theo tên tiểu tử này trọc tức ta.
Đàm Nhu tiếp lời.
” Sư phụ, người lại làm sư nương muốn đánh người rồi.”
Tuệ Liên lát sau vội chạy ra, vẻ mặt thì cam chịu, có vẻ là bị đuổi giống Mặc Vương.
Đàm Nhu liền chạy lại cười nói.
” Sao vậy, lại bị đuổi à.”
Cũng đúng thôi, cô cô bình thường hiền lành, dám trêu cho cô cô tức lên thì tất cả cô cô đều không vừa mắt.
Chiêu Phong nhớ Đàm Nhu đêm nào cũng ngủ muộn, chàng từ trước ở bên Đàm Nhu thay đổi trở thành một người nhanh nhảu hay cười nói với nàng, nhưng vừa xa Đàm Nhu thì Chiêu Phong đã về trạng thái cũ.
Thái độ của Chiêu Phong cũng lạnh lùng hẳn ra, chẳng như phía cạnh bên Đàm Nhu vừa cười vừa nói không ngưng.
Đàm Nhu đêm đó chải chăn cho phẳng, nàng ở trong phòng xếp ba gối lại cho bằng nhau, cái giường đôi nhỏ được nhét thêm gối thêm người vào, mùa đông như vậy thì có lẽ là ấm.
Mã Bằng và Chiêu Phong cùng ở chung phòng với Mặc Vương và Trung Phiên nhưng người nằm trên giường người nằm dưới đất, bốn nam nhân mà ngủ chung một giường thì chẳng khác gì lũ sói bị nhốt chung một lồng.
Phòng cũng chỉ cách vách, bên cô cô sớm đã say giấc thì bên Mặc Vương vẫn còn nói chuyện rất vui vẻ.
Tiếng ha hả ở phòng bên cứ vang đến từng chút, có những tiếng cứ đột ngột vang lên thỉnh thoảng làm người ta giận mình.
” Nếu nói về nhan sắc thì chẳng ai qua nổi ái nữ của ta.”
Chiêu Phong nghe tứ thúc nói vậy nửa tỉnh nửa ngờ, men rượu trong người làm mặt chàng đỏ lên, lúc này cả bốn người đã chẳng màng vai vế là gì nữa.
Hiên Trung Phiên uống một hớp thì liền đáp.
” Con còn gặp người xinh đẹp hơn muội ấy nhiều, người đang nói luyên thuyên cái gì vậy.”
Chiêu Phong lửa giận trong lòng đập mạnh chén rượu xuống.
” Đừng đem muội ấy ra bàn luận nữa.”
Sau đó thì cả bốn người đều im lặng, tiếng đêm khuya như vang rõ lên.
Chiêu Phong sau đó liền lập tức gục xuống bàn, cả khuôn mặt đều đỏ lên hết, Mã Bằng có chút giống chủ tử, thói quen vừa say đã gục của Chiêu Phong cũng được lây sang cho Mã Bằng.
Trong bàn bỗng chốc cả hai người đều nằm xuống ngủ, Mặc Vương và Hiên Trung Phiên cau mày nhìn, họ lại uống với nhau thêm chút nữa thì ngã gục.