Hắn ta khó hiểu hỏi: “Hàm Nhi, đệ đưa ta nhiều tiền như vậy làm gì?”
Lục Hàm Chi: “Nhị tẩu, tiền này nếu dùng để nuôi quân đội riêng thì có thể nuôi được bao nhiêu? Đây là một trăm vạn lượng, là toàn bộ lợi nhuận suốt một năm qua của ta.”
Vũ Văn Mân suýt hộc máu, một trăm vạn lượng… Chỉ là lợi nhuận của một năm.
Hắn ta dám cá Lục Tư Nguy cũng không dám tự tin rằng bản thân có thể kiếm được một trăm vạn lượng trong một năm.
Trong một năm này, Hàm Nhi đã lời lớn.
Vũ Văn Giác nói: “Nuôi mấy chục ngàn người cũng đủ ấy chứ.”
Lục Hàm Chi: “Mặc dù chúng ta có quân của nhà họ Nhung làm hậu thuẫn, nhưng muốn triệu tập bọn họ lại cũng tốn rất nhiều công sức. Dù sao chúng ta cũng không có ý định tạo phản mà là muốn cướp lại giang sơn trong điều kiện hòa bình. Nhưng mà nhị tẩu, điều kiện tiên quyết để hòa bình là phải có đủ thực lực. Chỉ khi có đủ thực lực mới có thể uy hiếp được kẻ thù. Số tiền này nhị tẩu cứ cầm để chiêu mộ binh lính đi!”
Vũ Văn Giác cầm lấy chồng ngân phiếu nặng trịch, ánh mắt nhìn Lục Hàm Chi để lộ sự phức tạp không nói nên lời.
Lục Hàm Chi nghĩ rồi lấy một thứ từ trong ngực ra: “Đúng rồi, nếu nhị tẩu chán quá thì có thể dùng bản vẽ này. Ta biết nhị tẩu có quân đội riêng. Ta không dám động đến mấy thứ này, dù sao nó cũng là những vũ khí quân sự có sức công phá lớn. Nhị tẩu là thân vương, có lẽ sẽ có đặc quyền.”
Sau khi Lục Hàm Chi nói xong thì đưa vật đó cho Vũ Văn Giác, hắn ta thử nhìn qua một lượt rồi hỏi: “Đây là thứ gì?”
Lục Hàm Chi nói: “Đây là bản vẽ rèn nỏ Bát Ngưu, nhị tẩu có thể xem thử có thể chế tạo ra nó không, đây chính là thần khí để công thành đấy!”
Lần trước cậu đã định đưa cho Vũ Văn Giác nhưng vướng công chuyện nên chậm trễ. Bây giờ vừa hay nhị tẩu đang mang thai nên rất rảnh, có thể chuyên tâm nghiên cứu vũ khí này.
Quả nhiên Vũ Văn Giác cảm thấy rất hứng thú.
Hắn ta trải bản vẽ lên bàn, thắc mắc hỏi Lục Hàm Chi: “Hàm Nhi, sao đệ biết ta đang cần một món vũ khí công thành vậy? Nếu được thì đệ làm thử cho ta một mô hình trước đi, sau đó nhờ thợ rèn vũ khí hỗ trợ chỉnh sửa kích thước lớn nhỏ sau.”
Lục Hàm Chi bây giờ đang bận rộn nghiên cứu bản vẽ trên bàn, nhiệm vụ của cậu vẫn còn giai đoạn cuối chưa hoàn thành, có điều cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chờ tới khi lấp đầy lỗ hổng này xong, cậu cũng muốn thêm một số sản phẩm mới vào Hàm Ký Hương phường của mình.
Nghe Vũ Văn Giác nói vậy, cậu ngẩng lên liếc hắn ta: “Ta cũng không biết! Tại ta thấy nhị tẩu đang buồn chán quá thôi. Nhị ca không ở đây nên nhị tẩu không biết làm gì phải không?”
Vũ Văn Giác ngẫm nghĩ: “Ừ thì…”
Lục Hàm Chi dừng việc đang làm, hỏi: “Có phải nhị tẩu đang nhớ nhị ca không?”
Vũ Văn Giác đang nhìn bản vẽ, nghe cậu hỏi thế thì giật mình, một lúc lâu sau mới ậm ừ trả lời.
Hắn ta cầm thấy thanh đao ngắn và miếng gỗ: “Ngoại trừ lần bị nhốt vào ngục ra thì đây là lần đầu tiên ta và nhị ca của đệ tách nhau lâu như vậy. Huynh ấy nói tách ra là vì để sau này có thể chung sống lâu dài bên nhau. Huynh ấy không muốn ta phải gặp chuyện rồi bị tống vào ngục như lần trước nữa, vậy nên phải tính toán cho tương lai của cả hai.”
Lục Hàm Chi buông đồ vật trên tay xuống: “Nhị tẩu, không thì ta và huynh cùng nhau làm nỏ đi?”
Vũ Văn Giác nhìn Lục Hàm Chi, cậu cũng đang nở nụ cười ấm áp nhìn hắn ta.
Vũ Văn Giác không nhịn được nở nụ cười: “Hàm Nhi, đệ không cần phải giúp ta đâu, cái loại cảm giác nhớ nhung này sẽ luôn tồn tại, không tan biến được. Đệ cũng đâu thể theo sát ta ngày đêm để giúp đỡ ta được, đúng không nào?”
Lục Hàm Chi nói: “Sao lại không được chứ? Tối nào ta cũng phải ngủ cùng với nhị tẩu, tám mọi chuyện trên trời dưới đất với nhị tẩu mà.”
Lục Hàm Chi nói xong bèn tựa vào vai Vũ Văn Giác làm nũng.
Hắn ta nhéo hai má cậu: “Chẳng lẽ đệ cũng như vậy trước mặt A Mân?”
Lục Hàm Chi thử nghĩ tới dáng vẻ làm nũng trước mặt Vũ Văn Mân, vừa tưởng tượng đã nổi hết da gà.
Cậu lắc đầu nói: “Chẳng phải làm nũng chỉ thường thể hiện trước mặt phụ huynh thôi sao? Dù ta có làm nũng thì cái khúc gỗ như Vũ Văn Mân làm sao get được chứ?”
Vũ Văn Giác khó hiểu: “Get… cái gì cơ?”
Lục Hàm Chi thè lưỡi nói: “Không có gì, nhị tẩu, nhị ca có viết thư gửi về nhà không?”
Vũ Văn Giác đáp: “Không thấy, chắc bọn họ cũng chỉ mới tới biên cương phía Tây thôi. Chuyến này vô cùng nguy hiểm nên mới không viết thư về nhà.”
Lục Hàm Chi cũng cảm thán, lắc đầu nói: “Chả trách mọi người đều nói thư nhà bằng vạn lượng vàng…” Nói tới đây, cậu chợt nghĩ tới Vũ Văn Mân.
Vào lúc cậu không biết gì hết mà lại có được một người ở bên cạnh bầu bạn, bây giờ hắn đi rồi, cậu chợt cảm thấy không quen.
Lục Hàm Chi thấp giọng nói: “Cũng không biết bây giờ bọn họ ra sao rồi?”
Vũ Văn Giác thấy đề tài này quá nặng nề nên lập tức chuyển sang chủ đề khác: “Hàm Chi, thật ra đệ không cần phải lo lắng cho ta, ta cũng không phải ngày nào cũng rảnh rỗi. Gần đây ta vẫn luôn điều tra chuyện liên quan tới một vụ trong kinh thành.”
Lục Hàm Chi hỏi: “Ồ? Nhị tẩu đang tra chuyện gì vậy?”
Vũ Văn Giác đáp: “Đang điều tra về một án kiện cũ, chuyện này liên quan đến hoàng cung nên cũng không dễ điều tra lắm. Chỉ cần một chuyện thôi cũng đủ để người ta bàn tán say sưa.”
Lục Hàm Chi rất hứng thú, vội vàng hỏi: “Úi? Chuyện lớn gì vậy? Nhị tẩu kể cho ta nghe với!”
Vũ Văn Giác lắc đầu: “Trước khi điều tra rõ ngọn ngành thì ta cũng không tiện tiết lộ, đây cũng là vì tốt cho Hàm Nhi.”
Lục Hàm Chi cũng không tò mò quá mức, dù sao có vài bí sử chốn thâm cung, nếu biết thì có thể phạm phải tội rơi đầu.
Cậu luôn cảm thấy gần đây mình đều đi theo con đường làm ruộng, dù sao từ lúc bắt đầu cậu cũng cầm trong tay kịch bản làm ruộng thăng cấp mà.
Có điều càng đi thì tuyến nội dung càng bị cậu phá tan nát. Không những đi theo con đường làm ruộng thăng cấp mà còn phải đi theo con đường phò tá Hoàng đế, còn phải đi cả tuyến tiểu ca nhi sinh con nữa.
Lục Hàm Chi thầm nhủ số tui thật khổ, tại sao chỉ có một mình tui mà phải đảm nhiệm tận ba tuyến nhiệm vụ cơ chứ?
Ngay lúc cậu chuẩn bị quay về tiếp tục nhiệm vụ, một người hầu hớt hải chạy vào, nói nhỏ bên tai Sở Vương chuyện gì đó.
Sở Vương cau mày: “Đã tìm kỹ chưa? Ngươi xác định bên trong không có gì hết?”
Gã sai vặt đáp: “Đều trống không ạ, bọn nô tài đào từ phía sau sơn động đi vào, quan tài vẫn hoàn hảo không bị hư hao gì hết. Thợ thủ công còn kiểm tra phần đáy quan tài, phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng.”
Sở Vương trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này kỳ lạ thật.”
Gã sai vặt lại hỏi: “Vương gia, chúng ta có nên san bằng hang động đó không?”
Sở Vương đáp: “Vậy lấp bằng lại đi! Đừng để lộ dấu vết nào hết.”
Gã sai vặt lui ra ngoài, Lục Hàm Chi ngẩng đầu lên hỏi: “Nhị tẩu, huynh vẫn đang điều tra về người kia sao?”