Lâm Nhất lẳng lặng nhìn anh một lát vẫn không hiểu nổi cái hũ nút này tốt ở chỗ nào, thế mà câu sạch được linh hồn nhỏ bé của Kỷ Xuân Sơn không chừa lại gì. Hơn nữa, không rõ có phải ảo giác hay không, anh ta chợt phát giác trong thái độ của Thẩm Hòe Tự lén lút che giấu một tia địch ý.
Lâm Nhất ngồi yên một lát thấy không còn gì thú vị, nhàn nhạt nói một câu “Thôi đi đây” rồi đứng lên, dùng thanh tuyến lạnh băng dặn dò, “Sau này nhớ đối xử tốt với Kỷ Xuân Sơn một chút.”
Thẩm Hòe Tự đột nhiên ngẩng đầu mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Nhất.
Địch ý càng lúc càng rõ ràng.
Lâm Nhất cụp mắt nhìn lại, khóe môi hơi cong lên: “Chuyện gì nữa?”
“Các anh…” Ngữ khí Thẩm Hòe Tự hơi do dự.
Thật ra anh rất muốn hỏi hiện giờ quan hệ giữa Lâm Nhất và Kỷ Xuân Sơn là như thế nào, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.
“Bọn tôi?”
“Anh và Kỷ Xuân Sơn…”
“Tôi và Kỷ Xuân Sơn?”
Những lời này quá khó hiểu, Lâm Nhất quả thực chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Anh và Kỷ Xuân Sơn,” Thẩm Hòe Tự tạm dừng mấy giây rồi lấy hết can đảm hỏi, “Hai người còn tình cảm với nhau không?”
Nếu không còn thì đừng suốt ngày đi tìm anh ấy nữa.
Nhưng nửa câu sau kia anh vẫn không nói nên lời như cũ.
Lâm Nhất sững sờ tại chỗ, mãi đến khi đầu ngón tay bị đầu lọc thuốc lá nóng rực chạm vào mới giật mình ôm cánh tay cười thành tiếng.
Hóa ra đây mới là ngọn nguồn chân chính của thái độ đối địch khó hiểu từ nãy đến giờ. Những câu chất vấn tương tự anh ta đã từng nghe, nhưng trình độ sáng tác kịch bản của người này thật sự quá ly kỳ.
“Đó là lý do cậu luôn xị mặt ra với tôi?” Lâm Nhất cười không dừng được, vươn tay ấn tắt thuốc lá, một chuỗi tàn lửa lóa mắt bắn ra từ đầu ngón tay dưới ráng chiều chạng vạng.
“Thế nào, ghen à?” Anh ta thổi thổi tàn thuốc màu đen dính vào lòng bàn tay, khom lưng cúi sát xuống mặt Thẩm Hòe Tự, cười tủm tỉm hỏi, “Nếu nó không chạy loăng quăng bên chân cậu như đứa ngốc giống mười mấy năm trước thì cậu sẽ làm gì? Lại đá nó đi lần nữa hả?”
Anh ta dán vào quá gần làm Thẩm Hòe Tự phải nghiêng đầu né tránh một chút, khô khốc giải thích: “Lúc đó tôi không định…”
“Cậu không định?” Lâm Nhất lại gật gù một cái, đuổi theo sát tầm mắt anh, “Cậu có biết Kỷ Xuân Sơn tốn bao nhiêu lâu mới thoát ra được không?”
“Tôi không muốn chia tay với anh ấy, tôi…” Thẩm Hòe Tự nắm chặt tay đặt lên đầu gối, cau mày nói, “Tôi luôn muốn đi giải thích.”
Ngữ điệu rất oan ức, nói lắp, còn mang theo chút né tránh. Quả thật rất giống với người nào đó.
“Luôn, muốn, đi?” Lâm Nhất nhịn cười đứng thẳng dậy, ngữ khí làm như cực kỳ kinh ngạc, “Rồi giải thích của cậu đâu?”
“Anh ấy đi mất.” Thẩm Hòe Tự thấp giọng.
“Nó đi mất?” Nội dung câu chuyện quá mức buồn cười, lúc này Lâm Nhất không nhịn được nữa mà cười đến run rẩy toàn thân.
“Cậu chẳng biết cái gì hết, phải không?” Chỉ trong nháy mắt anh ta thu nụ cười lại, rút ra một điếu thuốc nữa rồi nương ánh sáng chập choạng châm thuốc lên, lạnh mắt nhìn anh, “Bạn nhỏ Thẩm Hòe Tự, Kỷ Xuân Sơn bảo vệ cậu kín kẽ thật đấy.”
– ——————-