“Không đâu.” Suy nghĩ của Lục Văn hết sức rõ ràng: “Em không sống để chiều theo ý người khác và người khác cũng có quyền ghét em.”
Cù Yến Đình im lặng vài giây rồi bật cười: “Em không chỉ máu lửa, mà còn máu lửa một cách hết sức triết học.”
Ba mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên được khen ngợi về mặt tư duy, Lục Văn vênh mặt nói: “Không phải là em không có não đâu, chẳng qua phần lớn thời gian em không muốn dùng thôi.”
Cù Yến Đình phá lên cười ha ha, quên khuấy tâm trạng vài phút trước, anh ôm đầu Lục Văn xoa xoa và bảo: “Thế lần sau dùng não thì hãy nói cho anh biết trước một tiếng, chứ lần này sốc quá.”
Lục Văn hơi cúi đầu, hạ thấp giọng: “Anh không trách em thật chứ?”
“Ừ.” Cù Yến Đình đáp: “Anh tôn trọng mọi lựa chọn của em, vì anh cũng thích em lắm.”
Ngòn đèn tông màu ấm áp, con hẻm yên tĩnh vắng lặng, gió đêm hầm hập hơi nóng, khung cảnh y như đúc một bộ phim tình cảm, Lục Văn sát lại Cù Yến Đình, nhìn lom lom hai cánh môi mỏng.
Lúc sắp hôn nhau, hai tiếng chuông bỗng vang lên cùng lúc.
“Móa.” Lục Văn rút ra xem: “Chết, bố em.”
Cù Yến Đình cũng lôi điện thoại ra nói: “Em trai anh.”
Chắc là gọi để hỏi về tin tức tối nay, hai người tách nhau ra nghe điện thoại, trả lời người thân xong, mười mấy tin nhắn chưa đọc gửi đến liền tù tì.
Đám người trong Phòng làm việc thi nhau hóng hớt, Vu Nam là tấu hài nhất, nói bóng nói gió hỏi chị dâu mà thấy tin tức thì liệu có giận không?
Cù Yến Đình trả lời: Cậu ấy chính là chị dâu.
Lục Văn cầm điện thoại gõ chữ, box chat 4 người – một chọi ba, hắn sắp không chịu nổi sự trêu chọc của đám anh em nữa rồi, vừa gửi một câu thì thông báo Hot topic thoáng qua tên Cận Nham Dư.
Hắn tò mò ấn vào, mười phút trước, Cận Nham Dư thả like tin tức hắn tỏ tình với Cù Yến Đình.
Sau cuộc gọi vào mấy tháng trước, Lục Văn đã kết bạn wechat với Cận Nham Dư nhưng chưa từng trò chuyện, hắn tìm tên cậu chàng và ấn vào hỏi: Trượt tay à?
Rất nhanh, Cận Nham Dư trả lời: Không.
Lục Văn: Thế cậu thả like làm gì?
Cận Nham Dư: Tin tức sốt dẻo, có ngu mới không ké fame.
Lục Văn:…
Điện thoại hơi nóng lên, ra ngoài đã lâu, Lục Văn và Cù Yến Đình chuẩn bị trở về, lại còn rất có tâm diễn tròn vai – ra hàng tạp hóa mua một bao thuốc lá.
Trước khi lên tầng, Lục Văn đoán trong studio chắc chắn nhiều người nhìn lắm, hắn hơi sợ sệt: “Hay là, anh lên trước đi?”
Cù Yến Đình cũng xấu hổ lắm: “Em lên trước đi.”
Đẩy qua đẩy lại một lúc, không ai chịu nhường ai, đành lên cùng lúc chết chùm với nhau vậy, lúc đi qua chiếu nghỉ cầu thang, Cù Yến Đình hỏi: “À phải rồi, người đại diện của em nói sao?”
Lục Văn lúng túng đáp: “Ổng bảo đi nhảy cầu tự tử rồi.”
Trở lại studio tiếp tục quay phim, hai người trong cuộc ít nhiều gì cũng hơi thẹn thùng, đành mau mau bắt tay vào làm việc.
Trên chiếu bạc, Mạnh Xuân Đài càng lún càng sâu.
Vừa mới thua thì Mạnh Xuân Đài không chịu dừng ngay, chờ hết sạch tiền mới tìm quản gia đòi thêm ngân phiếu. Sau vài lần thua liên tục, anh ta sợ Đường Đức Âm biết nên không vòi tiền nữa.
Nhưng con bạc nào chả sống với cái phương châm còn thở là còn gỡ, Mạnh Xuân Đài không kiềm chế được nữa, anh ta chơi hết ván này đến ván khác, điên loạn chờ mong ván tiếp theo có thể lật kèo.
Chồng chip cuối cùng bị đẩy đổ, tiếng vang chát chúa như thứ gì vỡ nát, Mạnh Xuân Đài ngã ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, giật cà vạt ra, đôi mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu.
“Thưa cậu Mạnh, cậu hết chip rồi ạ.”
Cánh tay gác trên mép bàn quờ quạng, Mạnh Xuân Đài hỏi bằng chất giọng khản đặc: “Tổng cộng thua bao nhiêu?”
Quản lý Câu lạc bộ báo một con số, khách chơi xung quanh đang thờ ơ quan sát không khỏi kinh hãi. Mạnh Xuân Đài tức thì hoảng hốt, cảnh tượng này quen thuộc quá, lần trước đã xảy ra tại Bắc Bình.
Giấy nợ đặt trên mặt bàn nhung đen trông trắng toát, Mạnh Xuân Đài kí tên thành thạo, chấp thuận, tuồng như chẳng còn nhớ đã thua bao nhiêu tiền, chẳng còn nhớ đã nợ bao nhiêu trang.
Mực đỏ khô két trên bụng ngón cái, Mạnh Xuân Đài xách áo khoác tây trang kẻ caro bước ra khỏi Câu lạc bộ. Người ta cho anh kỳ hạn cuối cùng, nếu không trả được thì anh sẽ phải quay về cuộc sống trước khi chạy trốn đến Quảng Châu.
Mạnh Xuân Đài tự ép mình đến sát mép vách núi, anh ta chỉ còn cách xin Đường Đức Âm giúp đỡ thôi.
Quay phim suốt cả đêm, cốc cà phê rỗng trong studio đựng đầy 4 túi to, hửng sáng kết thúc công việc, tổ A được nghỉ một ngày.
Lục Văn quay về khách sạn một mình, trên đường đi gọi điện cho Tôn Tiểu Kiếm, khuyên anh chàng đừng có nhảy cầu thật, kết quả Tôn Tiểu Kiếm không chết và tràn trề sức sống chửi hắn thối đầu.
Buồn ngủ ríu cả mắt, Lục Văn tắm qua rồi lên giường ngủ, ngày mai đối diễn với Dư Hiếu Khanh nên hắn đặt đồng hồ vào lúc sẩm tối để dậy đọc kịch bản.
Mạnh Xuân Đài tự chuốc họa vào thân, đến bước đường cùng đành nói thật với Đường Đức Âm, cứ tưởng cậu sẽ thương mình, nào ngờ sau khi bị khống chế mới phát hiện Đường Đức Âm là ông chủ đứng đằng sau Câu lạc bộ, thì ra từ lúc đến Quảng Châu, anh ta đã bước từng bước vào thòng lọng…
Lục Văn nhắm mắt, mang theo nội dung câu chuyện chìm vào mộng đẹp.
Ngủ thẳng đến tận trưa, Lục Văn trở mình tỉnh dậy vì đói, trong tủ lạnh chỉ còn một gói mì tôm, Tôn Tiểu Kiếm thì chẳng thấy bóng đâu, hắn đành đứng dậy đi ăn gì đó.
Rút thẻ phòng, đến nhà ăn trong khách sạn, đưa mắt nhìn quanh toàn người tổ A, xem ra đồng hồ sinh học của mọi người đang dần dần đồng bộ hóa rồi, Lục Văn cầm đĩa đi lấy đồ ăn, loanh quanh trong khu thịt nướng thơm phức.
Chốc chốc lại có người đến dùng bữa, ghế trống ngày một ít, lúc Cù Yến Đình và Nhâm Thụ bước vào thì đã ngồi gần hết, mọi người đua nhau chào hỏi và nhường chỗ cho họ.
“Không cần đâu, các cậu cứ ngồi đi.” Cù Yến Đình nhìn vị trí cạnh cửa sổ và ngay dưới ánh mặt trời, vì nhiệt độ cao nên có một bàn trống không: “Tôi qua đó ngồi.”
Nhâm Thụ nói: “Tôi ghét nóng lắm, cậu đi một mình đi.”
Cù Yến Đình đi lấy đồ ăn, đúng lúc Lục Văn bưng một đĩa thịt chạm mặt với anh, khoảng cách rút ngắn chỉ còn vài bước, vô số ánh mắt bắn tới, lặng lẽ vây xung quanh họ.
Trong studio phải lấy công việc làm đầu, còn bây giờ đang ăn uống thì bắt đầu hóng hớt, đám đồng nghiệp hoặc liếc trộm hoặc nhìn quanh, tấm lòng hóng hớt cháy bỏng y chang nhiệt độ của tin tức.
Lục Văn cảm nhận được hết, hắn dừng bước gảy gảy đáy đĩa, không biết phải đi về đâu, hắn không quan tâm lời bàn ra tán vào trên mạng, nhưng đối mặt với đồng nghiệp thì khá bối rối.
Hắn nghĩ, Cù Yến Đình dễ ngượng, chắc còn thấy bối rối hơn.
Lục Văn quyết định quay về phòng rồi ăn sau, không kịp đóng gói nữa, chỉ lấy hai cái xíu mại thịt bò vừa đi vừa ăn, lướt qua vai Cù Yến Đình như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Bỗng, Cù Yến Đình giữa lấy hắn và hỏi: “Ăn tí thế thôi sao đủ no?”
Lục Văn đáp: “Em ăn lót dạ là được rồi.”
“Cả ngày trời không ăn gì rồi, được cái gì mà được.” Cù Yến Đình nhét đĩa vào trong tay Lục Văn: “Lấy thêm đi rồi ra chỗ cửa sổ chờ anh ăn cùng.”
Lục Văn sững sờ, Cù Yến Đình đẩy hắn: “Mau lên, anh đi múc canh.”
Dứt lời, Cù Yến Đình nhìn quanh, những người khác vội vàng đánh mắt đi, anh đặt hai bát canh lên khay rồi bưng đến vị trí bên cửa sổ.
Lúc đi ngang qua trung tâm khu vực dùng bữa, Cù Yến Đình dừng lại, khiến tất cả mọi người xung quanh ngẩng lên nhìn anh.
Nhâm Thụ hỏi: “Sao thế đạo diễn Cù?”
Cù Yến Đình đáp lời, thuận đà bày tỏ thái độ cho mọi người biết: “Sau này bớt nhìn đông ngó tây đi.”
Mọi người im bặt, tưởng anh giận.
Không ngờ Cù Yến Đình bật cười, thoải mái thừa nhận bằng giọng điệu ruồng rẫy – “Còn không mau ăn đi, một đám bóng đèn.”