Khương Ngọc đi nhanh ra khỏi phòng, trên người mặc bộ đồ thể thao dễ vận động nên di chuyển bước chân chạy rất nhanh, muốn ngay lập tức tìm Lương Hạ. Tuy Khương Ngọc không biết lý do bản thân tại sao lại kích động, nhưng khi nghe Lương Hạ vì cô mà đau khổ, Khương Ngọc không khống chế được tâm tình lúc này. Chỉ muốn ôm lấy Lương Hạ, muốn cô nhóc tiểu lolita đó tha thứ cho mình, dù là tìm mọi cách cũng muốn cứu vãn mối quan hệ vốn dĩ không tốt đẹp của cả hai.
Khương Ngọc dừng trước cửa thang máy, hơi thở hỗn loạn.
Cửa thang máy —— mở.
Trước mắt là cô gái nhỏ nhắn mềm mại, khuôn mặt hồng nhuận đang mở to cặp mắt đen láy trong veo nhìn Khương Ngọc đầy kinh hãi.
Khương Ngọc gần như ngay tức khắc liền lao đến, Lương Hạ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thân hình nhỏ nhắn liền bị Khương Ngọc ôm lấy. Ngửi thấy mùi hương trầm trầm vô hạn quyến rũ trên người Khương Ngọc, Lương Hạ sợ đến mức mất toàn bộ động tác, nữ nhân cao gầy ôm siết lấy cô, bên tai còn nghe hơi thở ấm nóng lan toả.
Lương Hạ chớp chớp mắt, run giọng nói:
“Khương… Khương Ngọc! Chị…”
Khương Ngọc siết chặt tay, đôi môi anh đào quyến rũ khẽ mở, trầm giọng nói:
“Tôi có thể yêu em không? Làm ơn! Đừng nói không.”
Lương Hạ sửng sốt, do dự trong giây lát nhưng vẫn đưa tay ra đẩy Khương Ngọc ra, tức giận nói:
“Yêu em? Chị muốn yêu em mà lại muốn ngủ với nữ nhân khác sao?”
Khương Ngọc ánh mắt mang đậm thống khổ cùng tự trách, không buông tha bước nhanh về phía trước, vươn tay lau đi nước mắt đang rơi trên mặt hồng nhuận của cô gái nhỏ. Nhưng đôi mắt Lương Hạ cứ như vòi nước bị hỏng van, từng giọt cứ liên tục chảy xuống.
Lương Hạ khóc đến nỗi vành mắt và chóp mũi đều đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên Khương Ngọc bị cảm xúc của một nữ nhân khiến cho nôn nóng bất an, nhưng cố tình lại không thể làm được gì cả, chỉ có thể dịu giọng cười tự giễu nói:
“Đúng vậy! Tôi quên mất mình là một kẻ khốn kiếp đến cỡ nào. Sao lại vẫn không buông tha cho em, nhìn thấy em vì tôi mà đau lòng như vậy… tôi tưởng chừng như muốn chết đi. Lương Hạ! Tôi xin lỗi. Đừng vì tôi…”
Lời còn chưa nói hết, Lương Hạ bỗng kiễng chân dùng môi che lại. Trong nụ hôn đẫm nước mắt, hai cánh môi nhỏ nhắn run run, Khương Ngọc cứng đơ người.
Lương Hạ vươn tay ôm lấy cô, vừa hôn vừa khóc, nước mắt như những hạt châu sáng khiến Khương Ngọc không nhịn được vươn tay lên ôm lấy khuôn mặt Lương Hạ, ngón tay như có như không nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi, nghiêng đầu áp chặt môi đáp lại.
Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, động tác trên tay Khương Ngọc càng lúc càng càn rỡ, bàn tay thon dài tuyệt mỹ từ lúc nào đã đưa lên trước ngực Lương Hạ xoa nắn.
Tiếng cười nhẹ trầm thấp vang lên trong kẽ môi, Khương Ngọc trầm giọng nói:
“Vào phòng. Tôi muốn em được không?”
Lương Hạ chớp động rèm mi mỏng, trong đôi mắt ướt sũng lại mang đậm yêu kiều mềm mại.
Khương Ngọc cười khẽ, cúi người bế Lương Hạ lên, xoay người hướng về phía căn hộ.
Lương Hạ đỏ mặt thẹn thùng cúi đầu xuống, nhỏ nhẹ thấp giọng nói:
“Em không hầu hạ nổi chị đâu.”
Khương Ngọc nghe thấy liền trầm giọng cười một tiếng, đôi mắt phượng cong lên hiện ra chút yêu dã, giọng nói trầm trầm mị hoặc đầy quyến rũ:
“Tiểu Hạ Hạ! Là tôi hầu hạ em.”
Lương Hạ hơi sửng sốt, ngước đôi mắt đen láy to tròn trong veo nhìn Khương Ngọc. Chỉ thấy sườn mặt nữ nhân xinh đẹp lại quyến rũ đến mê người, mái tóc đỏ diễm lệ khẽ tung bay, mùi hương trầm trầm khiến người ta ngửi vào cảm giác yên ổn không nói nên lời.
Cửa phòng liền mở ra, Khương Ngọc ôm Lương Hạ bước nhanh vào phòng.
Hạ Nhi đang lười biếng vuốt vuốt cái thảm lông trên người, vừa nhìn thấy Khương Ngọc liền mở to mắt, ánh mắt hổ phách trợn trừng nhìn nữ nhân đang e ấp trốn trong lòng Khương Ngọc kia, lớn giọng nói:
“Lương Hạ! Sao lại…”
Lời còn chưa nói hết Hạ Nhi đã thấy Khương Ngọc không nhìn cô mà bước nhanh tới cửa phòng mình.
Hạ Nhi hốt hoảng vội vã từ ghế sofa đứng dậy, chỉ thấy Khương Ngọc bế Lương Hạ lưu loát mở cửa phòng rồi bước vào, đóng mạnh cửa lại.
Hạ Nhi: “….”
Lương Hạ xấu hổ đỏ bừng mặt, Khương Ngọc khoá cửa rồi thả Lương Hạ lên giường, chồm người tới gấp gáp hôn lên môi cô.
Lương Hạ hơi hoảng liền vươn tay ra đẩy, nhỏ giọng nói:
“Sai rồi! Là em công chứ…”
“Ai nói…” Giọng Khương Ngọc trầm khàn vô hạn quyến rũ.
Lương Hạ đỏ mặt quay đầu đi, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“Thì… hôm đó em làm chị còn gì.”
Khương Ngọc cười khẽ, môi mọng đỏ lướt tới làn da mềm mại nơi cần cổ thon thả kia, giọng quyến rũ trầm khàn nói:
“Là tôi muốn quyến rũ em. Nên mới để em được lợi một lần. Lương Hạ! Em nghĩ em so với tôi có tư chất công hơn sao?”
Lương Hạ trợn tròn mắt, môi Khương Ngọc ngay lập tức nặng nề rơi xuống, hôn lên cần cổ Lương Hạ thấp giọng câu dẫn:
“Tôi thụ được! Công lại càng tốt. Em không cần nghi ngờ tôi. Nhưng kỹ thuật của em thì nên học hỏi hơn đấy. Hôm đó làm tôi có chút nhẹ.” Thanh âm mang chút trêu chọc lại tà tứ.
Lương Hạ nghe thấy vậy, khuôn mặt nhỏ trở nên tức giận, vô cùng phẫn nộ lớn tiếng mắng:
“Lần đầu của em đó. Chị… khốn kiếp!”
Khương Ngọc thấp giọng cười quyến rũ, vươn đầu lưỡi ấm nóng liếm lên làn da trắng nõn kia, giọng khàn khàn yêu dị câu người cực điểm:
“Người ta sẽ nhẹ nhàng với Tiểu Hạ Hạ.”
Nói xong không đợi Lương Hạ phản bác, môi đỏ mọng áp tới hôn lên môi cô, răng môi triền miên, Khương Ngọc cạy mở hai cánh môi Lương Hạ chen đầu lưỡi chui vào, khoáy đảo lại mút mát.
Lương Hạ bị hôn đến mặt đỏ bừng.
“Lương Hạ! Khương Ngọc! Hai người làm cái quái gì trong đó?” Hạ Nhi đứng trước cánh cửa lạnh ngắt lớn tiếng nói.
Lương Hạ nghe thấy tiếng Hạ Nhi liền bừng tỉnh, trong nụ hôn đầy kích tình không chút tiết chế kia, ánh mắt đen láy mang chút kinh hoảng cùng sợ hãi, vươn tay muốn đẩy Khương Ngọc.
Thế nhưng hai tay liền bị Khương Ngọc chụp lại, kéo lên trên giữ chặt, Lương Hạ chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ưm ưm’ nhỏ vụn trong cổ họng.
Hạ Nhi đứng bên ngoài vô cùng phẫn nộ. Con hàng Khương Ngọc kia còn dám khoá trái cửa.
Hạ Nhi lạnh mặt, giơ chân đạp mạnh lên cánh cửa một cái, giọng nói âm trầm tàn bạo vang lên:
“Khương Ngọc! Bổn tiểu thư hôm nay nói cho nhà ngươi biết. Ngươi một khi đã chấp nhận quen Lương Hạ. Bổn tiểu thư không phản đối, dù gì nữ nhân không có tiền đồ kia rất là yêu ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi làm tổn thương Lương Hạ một lần nữa. Bổn tiểu thư sẽ băm vằm ngươi ra làm trăm ngàn mảnh. Vứt cho chó ăn! Nói được làm được.”
Khương Ngọc rời môi Lương Hạ, cười đến yêu dị quyến rũ, quay đầu trầm giọng nói:
“Tiểu công chúa! Khương Ngọc đã hiểu.”
Hạ Nhi nghe thấy liền hừ lạnh một tiếng, xoay người chậm rãi bước tới cây đàn dương cầm ngồi xuống, lớn tiếng nói:
“Lương Hạ! Hôm nay mời con nhóc nhà ngươi tới để nghe đàn. Nên bổn tiểu thư sẽ đàn cho ngươi nghe, chỉ là lúc này không biết tâm trí ngươi còn vững để nghe hay không? Nhưng bổn tiểu thư cũng phải đàn một bản tặng ngươi.”
Lương Hạ bên trong phòng che miệng thấp giọng cười một tiếng, lại bị Khương Ngọc vươn tay gỡ ra áp môi hôn xuống, hai cánh môi bị ngậm mút triền miên, đầu lưỡi nhỏ nhắn còn bị Khương Ngọc trêu đùa kéo ra mút đến phát đau.
Bên ngoài tiếng đàn du dương vang lên, Hạ Nhi lười biếng đàn một khúc nhạc buồn ai oán như nhạc đám ma.
Khung cảnh ngập tràn cảm giác quái dị.
Lam Thất đứng ngoài cửa thấp giọng cười, thân thể run run không thể kiềm chế.
Khương Ngọc vẫn không quan tâm, mặc kệ cả tiếng đàn kì quái kia, môi vẫn trằn trọc hôn Lương Hạ, trong tiếng rên khẽ của Lương Hạ mà ngậm cắn, **** *** không ngừng.
“Ưm… Nhẹ thôi..” Lương Hạ nỉ non cười khẽ nói.
Khương Ngọc cong khoé môi, tay vươn ra sau tháo bỏ sợi dây cột ở eo Lương Hạ, chiếc váy nới lỏng liền kéo khoá, len lỏi tay chui vào, không tiếng động mở áo bra Lương Hạ từ phía sau.
Lương Hạ câu tay ôm lấy cổ Khương Ngọc, vừa thở gấp vừa hưởng ứng động tác của Khương Ngọc, nhích người để Khương Ngọc thuận tiện tháo bỏ bộ váy áo xộc xệch trên người.
“Tiểu Hạ Hạ… Em thật đáng yêu.” Khương Ngọc cười khẽ, bàn tay nắm lấy tay Lương Hạ đặt đến trước người mình.
Lương Hạ hiểu ý liền nắm lấy một góc kéo áo Khương Ngọc ra. Trong lúc đó chiếc váy trên người Lương Hạ cũng rơi xuống, cả áo bra nhỏ nhắn màu hồng nhạt cũng không tiếng động bị vứt qua một bên.
Khương Ngọc híp đôi mắt phượng yêu mị, vươn tay đẩy Lương Hạ nằm xuống rồi cúi người hôn tới.