– Ha hả, thất thố, thất thố!
Quách Tu Văn vội vàng xin lỗi, một bên đóng lại ngực của khôi lỗi.
– Hiện tại, mời thưởng thức đi!
Hắn lui ra phía sau một bước, lộ ra biểu tình cuồng nhiệt.
Ông, khôi lỗi này chợt mở mắt, tiếp đó đứng lên, tựa hồ nó có chút mờ mịt, lấm lét nhìn trái phải.
– Trong Địa Tâm Động, cách chừng một năm, sẽ dật tán ra một loại vật chất, chúng ta xưng là thần vụ, dung thần vụ vào trong khôi lỗi, sẽ kích thích ra hiệu quả không tưởng được, tỷ như…
Quách Tu Văn lại nói.
Khôi lỗi kia chợt theo dõi Lăng Hàn, ánh mắt không dao động nữa, ở trong khe hở băng vải, có thể thấy cặp mắt kia tản ra quang mang như ác lang.
– A!
Nhân hình khôi lỗi phát sinh tiếng hô trầm thấp, dưới chân đạp một cái, chợt vọt tới Lăng Hàn.
Bộc phát ra tốc độ thật nhanh, một tay của nó lộ ra, có thể thấy hai ngón tay không bị băng vải bao bọc như kim chúc, đầu ngón tay lợi hại không gì sánh được, tản ra quang trạch u hàn.
Lăng Hàn không sợ, một quyền đón nhận.
Thình thịch!
Đối oanh một cái, Lăng Hàn không khỏi rút lui vài bước, khôi lỗi kia chỉ khẽ run lên, thân hình ổn định lại, lại công qua Lăng Hàn.
Sơn Hà Cảnh đại cực vị trung kỳ, thậm chí hậu kỳ, Lăng Hàn ước định, phát động trọng lực thần văn, khôi lỗi kia nhất thời lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nhưng Lăng Hàn cũng nhướng mày, cảm giác cố hết sức.
Đối phương chỉ là đại cực vị, lại làm cho hắn sản sinh cảm giác cật lực, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là đối phương quá nặng!
Hiệu quả trọng lực đồng dạng, tác dụng ở trên một tảng đá cùng một ngọn núi, tiêu hao lực lượng tự nhiên là hoàn toàn bất đồng.
Nghĩ đến lời của Quách Tu Văn, khung xương của khôi lỗi đều là do thần kim gia trì, trọng lượng khẳng định kinh người.
Lăng Hàn không hiểu, vì sao khôi lỗi này sẽ công kích mình, rõ ràng không nhìn thấy Quách Tu Văn ra lệnh.
Oanh! Oanh! Oanh!
Khôi lỗi không ngừng oanh kích, tựa hồ nhất định phải dồn Lăng Hàn vào chỗ chết.
– Dừng tay! Mau bảo nó dừng tay!
Thủy Nhạn Ngọc nhìn Quách Tu Văn kêu lên.
Nàng cũng không lo lắng Lăng Hàn an toàn, chỉ cần không thể miểu sát lưu manh này, lấy lực khôi phục của hắn chính là tồn tại không chết. Nhưng người nào thích bị người công kích chứ?
Quách Tu Văn cười nói:
– Thủy tiểu thư, ta không có hạ lệnh công kích, hoàn toàn là khôi lỗi kia tự chủ trương.
– Điều này sao có thể!
Thủy Nhạn Ngọc cả giận nói.
– Khôi lỗi này là ngươi luyện chế, nếu không phải ngươi hạ lệnh, sao nó sẽ ra tay công kích?
– Thủy tiểu thư, ngươi đã quên trước đó ta đã nói sao?
Quách Tu Văn không chút khó chịu nói.
– Địa Tâm Động sẽ phiêu dật ra một loại vật chất thần bí, dung nhập nó vào trong khôi lỗi, sẽ sản sinh tác dụng phi thường.
– Tỷ như cái gì?
Thủy Nhạn Ngọc tỉnh táo lại.
Lăng Hàn và khôi lỗi chiến đấu thập phần kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn phân không ra thắng bại, bởi vậy nàng cũng không nóng nảy.
Quách Tu Văn lộ ra nụ cười quỷ dị nói:
– Nói thí dụ như, tài liệu sẽ bảo lưu một bộ phận ký ức.
Thủy Nhạn Ngọc không giải thích được, bảo lưu một bộ phận ký ức là có ý gì? Lại cùng công kích Lăng Hàn có quan hệ gì?
Trong lòng Lăng Hàn khẽ động, khôi lỗi này không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn, bởi vậy hắn hoàn toàn có thể nhất tâm nhị dụng, một bên giao thủ với khôi lỗi, một bên nghe Thủy Nhạn Ngọc cùng Quách Tu Văn đối thoại.
—————