Người phụ nữ của anh, anh cũng không nỡ để cô chịu một chút ấm ức nào, Cố Nam kia là cái thá gì?
Cậu ba Nguyễn nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài: “Lần trước không phải cậu nói Cố Nam có giao dịch riêng với cậu sao? Gửi tất cả bằng chứng cho tôi đi!”
Người phụ nữ của anh, dù ở bất cứ lúc nào, cũng tuyệt đối không thể bị người khác khống chế.
Vì anh không cho phép! !
“Lão đại, việc này không phụ hợp với quy định của Diêm Điện chúng ta!” Thạch lập tức choáng váng, Diêm Điện của bọn họ vẫn luôn cam đoan tuyệt đối không tiết lộ bất cứ thông tin và tư liệu nào của khách hàng, bây giờ lão đại lại yêu cầu anh ta giao chứng cứ giao dịch ra?
“Quy định là do ai đưa ra?” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, dáng vẻ kiêu ngạo bá đạo tuyệt đối đến mức vô hạn.
“Là lão đại ngài đưa ra.” Khóe môi của Thạch hung hăng giật giật, điều này còn phải hỏi sao? Những quy tắc này từ trước đến này đều là do lão đại tự mình đặt ra.
“Vậy nên, còn có vấn đề sao?” Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạm của Nguyễn Hạo Thần giờ phút này đủ để khiến cho người nghe run như cầy sấy.
“Không thành vấn đề.” Thạch âm thầm nuốt nước miếng một cái, anh là lão đại, lợi hại nhất, anh nói cái gì thì dĩ nhiên chính là cái đó, anh ta còn có thể nói gì?
“Nhớ giao cho họ Hạ.” Nguyễn Hạo Thần lại dặn dò thêm một câu, giao cho người nhà họ Cố chắc chắn sẽ bị đè xuống, giao cho Đường Vân Thành, lại sợ để người khác mượn cớ, họ Hạ chính là trung lập, làm người chính trực, cũng là lựa chọn thích hợp nhất.
“Tiêu chuẩn của cậu chính là muốn giang sơn không muốn mỹ nhân?” Ngài Lôi Hạ đứng ở bên cạnh anh, mặc dù không nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, nhưng cũng có thể đoán được có chuyện gì đang xảy ra.
Cậu ba Nguyễn nhìn ông ta một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như cười chế nhạo: “Những chuyện khác tôi có thể nhịn, bắt nạt vợ tôi, việc này mà tôi cũng phải nhịn, tôi còn là đàn ông sao?”
“Thôi đi, nhiều năm như vậy, tôi thật sự chưa từng thấy cậu nhẫn nhịn việc gì!” Khóe miệng Lôi Hạ giật giật, nói như thể Nguyễn Hạo Thần anh lúc nào cũng nhẫn nhịn vậy.
“Mẹ cậu nói cậu là đứa bé tốt, bé ngoan, tôi nghĩ, trên thế giới ngoại trừ mẹ cậu cũng không có bất cứ người nào cảm thấy cậu ba Nguyễn là một đứa bé ngoan!” Lôi Hạ lại từ từ bồi thêm một câu, chỉ là, trên mặt ông ta mơ hồ có thêm mấy phần ý cười.