– Chư vị là những luyện đan sư xuất sắc nhất Vũ Bộc Tinh, nếu ngay cả các vị cũng không có cách nào thì Tuyết đại nhân…
Tuyết đại nhân chết hay không không liên quan gì tới lão, cái mà lão lo lắng là, nếu Tuyết Nguyệt xảy ra chuyện gì bất trắcm sẽ làm Tuyết Nguyệt thiếu gia nổi cơn thịnh nộ, đó không phải điều mà lão có thể gánh chịu được.
Mười mấy vị luyện đan sư đều lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Đúng lúc này, một vị luyện đan sư Thánh vương cấp bèn nói:
– Cáp Lực Tạp đại nhân nói bọn ta là những luyện đan sư xuất sắc nhất Vũ Bộc Tinh thatế thì đề cao bọn ta quá, nhưng bọn ta biết có một người khác, tài nghệ hay kiến thức luyện đan của người này đều hơn bọn ta, nếu các người có thể mời được người đó… nói không chừng có thể có chút hi vọng, có khả năng tìm được phương pháp hóa giải.
Vừa nghe y nói như vậy,lão già nọ không khỏi nhướn mày dường như cũng nhớ ra một người như vậy, liền gật đầu nói:
– Đúng vậy,n ếu là người đó thì chắc là có thể.
Những người khác lập tức phụ hoạ, đều vui lòng thừa nhận người đó là luyện đan sư hàng đầu Vũ Bộc Tinh.
Những luyện đan sư này tương đối cao ngạo, giữa những luyện đan sư cùng cấp sẽ không có ai thừa nhận người khác giỏi hơn mình, bọn họ luôn cho rằng mình là luyện đan sư xuất sắc nhất, trừ mình ra thì những người khác đều là rác rưởi, những thứ họ luyện chế ra cũng là rác rưởi!
Có thể khiến hơn mười vị luyện đan sư đều đồng ý như vậy, chỉ có thể có một cách giải thích là cấp bậc của vị luyện đan sư đó cao hơn bọn họ, là một vị luyện đan sư Hư Vương cấp!
Đám người Cáp Lực Tạp hai mắt toả sáng, tuy nhiên rất nhanh sắc mặt lại trở nên chua xót nói:
– Muốn mời người đó đến… khó, khó đấy. Dù cho chúng ta có tới bái kiến e là sẽ bị đuổi ra khỏi cửa!
Lâm Mộc Phong khịt mũi:
– Năm năm trước khi Lâm mỗ đi gặp người đó, đã quấy rầy sự thanh tịnh của y, bị y truy sát nửa tháng, cuối cùng vẫn phải đợi lửa giận của y nguôi ngoai mới hết, ta không muốn lại bị y đuổi giết nữa đâu.
Lão nhắc tới chuyện cũ này làm mấy người kia không khỏi có chút buồn cười, hình như đều có ít nhiều biết chuyện.
– Đó là người thế nào?
Dương Khai mở miệng hỏi.
Vừa rồi khi những người này nói chuyện, hắn luôn giữ im lặng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn Cáp Lực Tạ và Lâm Mộc Phong giấu diếm chân tướng sự việc, nghe mười mấy vị luyện đan sư tôn sùng người nọ như vậy, hắn mới chủ động mở miệng.
Hơn mười vị luyện đan sư nhất tề nhìn qua, nhưng không trả lời.
Đối với bọn họ, Dương Khai chẳng qua chỉ là một tên nhóc con Nhập Thánh Cảnh vắt mũi chưa sạch, căn bản không có tư cách hỏi nhiều, bọn họ cũng chẳng nhất thiết phải trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng Cáp Lực Tạp lại trầm ngâm nói:
– Là một vị luyện đan sư rất lợi hại, đang sống ở Vũ Bộc Tinh, nhưng lại không thuộc về bất kỳ một thế lực nào.
– Cũng không thuộc về Hằng La Thương Hội?
Dương Khai kinh ngạc.
Cáp Lực Tạp khẽ lắc đầu.
Sống ngay trên Vũ Bộc Tinh mà lại không thuộc về Hằng La Thương Hội thì chỉ có một cách giải thích: Hằng La Thương Hội không dám khinh suất đắc tội với người này.
– Tuy nhiên Thương hội và người đó đã thỏa thuận một số điều kiện. Bọn ta cung cấp dược liệu luyện đan cho người đó, cho lãnh địa ba nghìn dặm. Những đan dược luyện chế ra đó tất cả đều thuộc sở hữu của thương hội bọn ta.
– Lao động miễn phí?
Dương Khai nhướn mày, không biết luyện đan sư đó đang chơi trò gì, nếu tài nghệ luyện đan ghê gớm như vậy thì không cần phải phí công phí sức luyện chế đan dược rồi miễn phí cung cấp cho Hằng La Thương Hội được.
Lão hoàn toàn có thể khai tông lập phái, quảng thu môn đồ, nâng cao giá trị bản thân.
– Không thể nói vậy, tuy rằng bọn ta không biết lão muốn làm gì, nhưng đều thoả mãn yêu cầu của lão hết sức có thể… Có điều đan dược lão luyện chế quả thực rất nhiều, cứ ba tháng bọn ta lại cho người đi vận chuyển linh thảo linh dược cho lão và thu những đan dược lão luyện chế về, mỗi lần đều không dưới hai trăm lọ, có một lần cao nhất là năm trăm lọ.
Năm trăm lọ!
Một lọ đan dược chứa mười viên, vậy năm trăm lọ là năm nghìn viên đan dược, ba tháng luyện chế năm nghìn viên đan dược, con số này làm khiến tất cả luyện đan sư ở đây chấn động mạnh, tự thấy xấu hổ.
Bọn họ đều là những luyện đan sư được Hằng La Thương Hội dùng nhiều tiền mướn về, nhưng nếu bảo bọn họ luyện đan liên tục trong ba tháng không ăn không ngủ cũng không mơ tưởng tới con số năm trăm lọ kinh khủng đó, đến một phần ba số lượng đó cũng khó đạt tới, trừ phi luyện chế những đan dược cấp thấp.
– Lão đang ở đâu?
Dương Khai lại hỏi.
– Tiểu huynh đệ muốn đi tìm lão?
Cáp Lực Tạp lập tức hiểu rõ ý đồ của hắn.
– Hiện tại chỉ có thể làm như vậy thôi.
Dương Khai nhìn Cáp Lực Tạp.
Cáp Lực Tạp trầm ngâm gật đầu:
– Được, ta dẫn ngươi đi!
Dù trong lòng không muốn vạn lần, nhưng hiện sự việc đến nước này Cáp Lực Tạp cũng chỉ có thể bấm bụng mà làm thôi.
Dương Khai gật đầu, xoay người vọt vào trong lầu các, bế Tuyết Nguyệt đang hôn mê trở ra, liếc nhìn Cáp Lực Tạp rồi cùng bay ra ngoài.
Nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, Lâm Mộc Phong miệng mấp máy:
– Hy vọng lão Cáp không bị truy sát đến nửa tháng như lần trước…
Phu nhân nọ vẻ mặt cũng lo lắng, âm thầm cảm thấy việc này thực khó giải quyết.
Trong lúc đang bay, Cáp Lực Tạp nói sơ qua về vị luyện đan sư cổ quái đó, lúc này Dương Khai mới biết người này tự xưng là Tông Ngạo, hình như tới Vũ Bạo Tinh từ gần trăm năm trước, sau đó ở mãi chưa hề rời đi.
Người đó và Hằng La Thương Hội đã đạt thành một số hiệp nghị, địa vị còn cao hơn mười mấy vị luyện đan sư kia.
– Lão tìm bọn ta đòi có một lãnh địa ba nghìn dặm, tự mình xây chỗ ở trong một sơn cốc, mà trong sơn cốc đó được lão phân chia thành từng ô dược điền, cũng gieo trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm. Lão ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang luyện đan. Ngày thường cũng không có người tới gần sơn cốc đó, kể cả người của thương hội đi đưa vật liệu cho lão cũng phải tuân thủ nghiêm chỉnh chỉ thị của lão, tới vào thời gian được chỉ định…
Cáp Lực Tạp sợ Dương Khai trẻ người khí thịnh, không biết trời cao đất dày, tùy tiện đắc tội với Tông Ngạo, trên đường đi đã kể lại rất tỉ mỉ, cho Dương Khai biết địa vị và tính khí bướng bỉnh của Tông Ngạo.
Dương Khai càng nghe, vẻ mặt càng trở nên cổ quái.
Hắn cảm thấy hình như mình đã đi qua chỗ ở của Tông Ngạo.
Nửa ngày sau,Cáp Lực Tạp chỉ về phía trước nói:
– Thấy sơn cốc kia không? Đó chính là chỗ ở của Tông Ngạo.
Dương Khai nhìn về phía trước không kìm nổi bật cười. Sơn cốc đó rõ ràng chính là nơi hắn đã lĩnh ngộ linh trận đồ cách đây mấy ngày.