Chờ đã!
Trong đầu Cố Thanh Sơn đột nhiên lóe lên linh quang.
Hắn đưa tay vừa rút vừa kéo trong hư không.
Một thẻ bài tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.
[Vật phẩm loại hiếm: Chân Xích ma thương.] [Trang bị ma thương này sẽ không thể đồng thời trang bị bất kỳ khôi giáp gì khác. ư [Ma thương này có đặc tính pháp tắc: Cực kỳ sắc bén.] [Thuyết minh: Đây là binh khí đầu tiên mà chúng thần Thời đại Viễn Cổ sáng tạo ra có thể khiến họ bị thương.]“Không gì có thể cản!”
Cố Thanh Sơn duỗi tay nắm chặt lá bài, nhanh chóng lắc một cái.
Một cái chớp mắt tiếp theo.
Một thanh trường thương có hào quang đỏ thẫm vô tận lượn quanh hiện ra từ hư không, được Cố Thanh Sơn nắm trong tay.
Chiến giáp trên người Cố Thanh Sơn hóa thành một làn khói đen, nhanh chóng tan theo gió.
Ma thương nơi tay thì Chiến giáp Hắc Vụ lập tức vỡ nát.
“Hây!”
Cố Thanh Sơn không để ý những điều này, nổi giận gầm lên một tiếng.
Ánh sáng đỏ thẫm liên tục lấp lóe, những nơi nó đi qua dễ dàng bị cắt dễ dàng giống như là cắt đậu phụ.
Vách tường nhanh chóng bị chém ra một cái động lớn.
Lúc này cơn gió đã dần trở nên hung tàn.
Mạng sườn của Cố Thanh Sơn đón gió, bị cắt thành vô số lỗ hổng nhỏ bé, máu tươi tuôn thẳng ra.
Không thể đợi thêm!
Cố Thanh Sơn mang theo Chân Xích ma thương, lách mình nhảy vào lỗ lớn trên vách tường.
Vì lý do cẩn thận, hắn lại dùng Khống Vật Pháp, chèn những tảng đá bị chém vỡ vào cửa hang, dùng băng sương cứng rắn nhất xây chúng nó thành hình dáng hoàn hảo như lúc ban đầu.
Lúc này cơn gió đã đạt uy lực đỉnh điểm.
Vù…
Cuồng phong phát ra tiếng gào rít giận dữ thê thảm, phá hủy tất cả sự tồn tại trong thông đạo hắc ám.
Cố Thanh Sơn cuối cùng đã tránh được nó.
Trong vách tường, Cố Thanh Sơn chờ gió thổi yếu bớt, bèn vung Chân Xích ma thương đánh bay vách tường.
Hắn nhảy ra, ra sức bay nhanh về phía thông đạo hắc ám không thấy điểm cuối kia.
Lúc không có gió, trong thông đạo hắc ám cũng không có âm thanh nào, thời gian cũng trôi qua lặng lẽ như vậy.
Một hơi thở…
Hai hơi thở…
Ba hơi thở…
…
Cuối cùng gió bắt đầu thổi lần nữa.
Nơi này cách rất xa lối vào của thông đạo hắc ám, cơn gió vừa nổi lên đã tiến vào trạng thái hung tàn ngay lập tức.
Cố Thanh Sơn không còn cách nào khác, đành phải đánh vỡ vách tường rồi chui vào.
Cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Cơn gió ở đây đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của con người rồi.
Cơn gió tựa như là một đợt thuỷ triều to lớn, nặng nề, không thể ngăn cản, đủ để chi phối vận mệnh của con người.
Trong phút chốc, Cố Thanh Sơn thậm chí còn cảm thấy cơn gió này là một sinh mệnh bậc cao.
“Cha…”
“Không…”
Một tiếng hô nghẹn ngào khe khẽ vang lên từ sâu trong thông đạo, sau đó là tiếng cầu khẩn tuyệt vọng.
Đột nhiên một tiếng gầm thét vang lên: “Chớ có trách ta, ta cũng không có cách nào khác!”
Đây là giọng nói của Chúa tể Xoay Chuyển Vạn Vật.
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nghe rõ, cuồng phong đã ngay lập tức thổi bạt mọi âm thanh, khiến cho chúng bị bao phủ hoàn toàn trong tiếng gió thét gào vô tận.
Thời gian giống như đã trôi qua thật lâu…
Cơn gió rốt cục cũng đã lắng lại.
Cố Thanh Sơn lập tức đánh bay vách tường, lại phi nhanh về phía trước.
Chạy bảy, tám hơi thở…
Hắn nhìn thấy hai bộ xương khô nhỏ nhắn xinh xắn.
Ý chí tà ác đến từ thời không vô danh còn chưa tản đi hoàn toàn khỏi bộ xương, Cố Thanh Sơn vẫn có thể cảm nhận được dấu vết của quá trình hiến tế để kêu gọi ra sinh mệnh siêu nhiên vượt khỏi phạm vi nhận biết kia.
Mà hai bộ xương trắng lặng lẽ quỳ trên mặt đất, đầu lâu rủ xuống, dường như không biết nói gì trước sự tuyệt vọng và đau thương này.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hiện lên bộ dáng xinh xắn động lòng người của hai ma nữ.
“Mà thôi…”
Hắn thở dài một tiếng, dừng bước lại, tẩm liệm hai bộ xương trắng.
Làm xong tất cả những việc này, hắn tiếp tục chạy về phía trước.
Tính thời gian, trước khi gió nổi lên một giây, Cố Thanh Sơn huy động Chân Xích ma thương, đánh bay vách tường rồi chui vào.
Đá vụn tiếp tục bị hắn dùng Khống Vật Pháp để điều khiển, dùng băng sương xây lại thật chỉnh tề.
Cuồng phong lại gào thét lần nữa!
Cố Thanh Sơn lẳng lặng đợi trong vách tường, chờ cuồng phong đi qua.
Hắn phải liên tục lặp đi lặp lại quá trình này, cho đến tận khi đi tới cuối đường.
“Tí tách…”
Cố Thanh Sơn khẽ giật mình.
Làm sao nơi này lại có âm thanh của nước?
Không phải, vì sao mình nghe thấy rõ ràng như thế?
Trừ phi tiếng giọt nước gần hơn so với cơn gió.
Cố Thanh Sơn tạm thời quên đi cơn gió bên ngoài vách tường, nhắm mắt lại lặng lẽ lắng nghe.
“Tí tách…”
Lại một tiếng nữa.
Cố Thanh Sơn mở mắt ra, đưa tay gõ gõ lên bức tường trên đỉnh đầu.