– Có bản đồ đường đi dưới đó không?
– Ngươi muốn làm gì?
Lâm Mộc Phong ngạc nhiên nhìn hắn.
– Cô ta chưa chết!
Dương Khai lạnh lùng lườm lão.
– Ngươi muốn đi cứu đại nhân?
Phu nhân nọ lập tức hiểu ra ý đồ của Dương Khai, chậm rãi lắc đầu khuyên giải:
– Chàng trai, đừng kích động, bị Huyền Âm Quỳ Thủy bắn trúng, đại nhân không còn khả năng sống sót đâu. Nếu ngươi xuống đó e là chỉ nạp mạng vô ích thôi.
Cáp Lực Tạp cũng nói:
– Cấm chế dưới đó trùng trùng, ngươi công lực thấp, căn bản không thể xâm nhập được.
– Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Dương Khai cự lại.
Mấy người của phân hội sững sờ nhìn hắn, không khỏi lộ thần sắc tán dương.
Thân phận của Dương Khai ngoài mặt là hộ vệ của Tuyết Nguyệt, họ chỉ xem như Dương Khai nóng lòng cứu chủ mới cố kiên trì ý kiến của mình, quyết xông vào đó như thế. Hộ vệ như vậy cho dù công lực có hơi thấp cũng không có gì đáng ngại, hộ vệ quan trọng nhất là lòng trung thành!
Họ lập tức kính nể hắn.
Nhẫn không gian trên tay Cáp Lực Tạp liền lóe hoa quang, một tấm bản đồ phác thảo xuất hiện trên tay lão, lão ném cho Dương Khai:
– Đây là bản đồ vẽ riêng cho chuyến thăm dò này, để tránh lạc đường, nếu dùng được thì ngươi cứ cầm đi.
Dương Khai giơ tay nhận lấy, nhìn sơ qua, không nói gì liền bay thẳng đi, không nháy mắt, hắn đã rơi xuống cái hố đó.
– Âu cũng là một tiểu hộ vệ không tồi!
Phu nhân nọ khẽ gật đầu nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, giọng tiếc nuối:
– E là không còn cơ hội quay về nữa.
– Hắn không thể không đi!
Lâm Mộc Phong điềm nhiên nói:
– Tuyết đại nhân là nữ nhân của Tam thiếu gia, nếu cô ta chết, thân là hộ vệ, tên thanh niên này cũng không thể sống tiếp.
Nghe lão nhắc nhở vậy, phu nhân kia liền thất sắc, cảm giác hưng phấn Huyền Âm Quỳ Thủy mang tới không cánh bay, lúc này mới nhớ ra nên hứng chịu lửa nộ của Tam thiếu gia thế nào, lập tức hoang mang bất an.
– Hy vọng có thể lấy công chuộc tội thôi.
Cáp Lực Tạp thở dài nặng nề, chuyển về Chủ tinh thì lão không mơ tưởng nữa, tuy phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy cũng là một công lao rất lớn, nhưng nữ nhân của Tam thiếu gia cũng vì đó mà mất mạng, ai biết Tam thiếu gia có nổi trận lôi đình hay không?
Kết quả tốt nhất cũng chỉ có lấy công chuộc tội, Tam thiếu gia không truy cứu chuyện của đấy, họ vẫn ở lại phân hội, duy trì hiện trạng.
– Lão Cáp, huynh nghỉ ngơi trước đi.
Lâm Mộc Phong trấn an.
– Có gì thì đợi huynh hồi phục rồi chúng ta bàn bạc.
– Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Cáp Lực Tạp gật đầu, nhắm mắt luyện hóa dược hiệu.
Dưới hố, Dương Khai hướng thẳng xuống lòng đất.
Cái hố này không biết sâu cỡ nạo, Dương Khai rơi xuống cũng qua thời gian một chén trà rồi mà vẫn chưa đáp xuống đất, ngước lên nhìn, chỉ có một tia sáng héo hắt từ trên truyền xuống, khu mỏ bên dưới tối đen như mực.
Thông đạo tỏa khắp nơi bên dưới lòng đất.
Nơi này vốn là một khu mỏ, khai thác một số khoáng thạch không quý giá mấy, võ giả của Hằng La Thương Hội đào bới tới mức loạn xạ ở dưới lòng đất này.
Mà di tích thượng cổ đó cũng được phát hiện trong quá trình khai thác, người của phân hội không dám tùy tiện điều tra, bèn phong tỏa nơi này, báo tin cho Chủ tinh.
Lần này Tuyết Nguyệt đến đây chính là để xử lý chuyện ỏ di tích.
Suốt dọc đường nàng vô cùng cẩn thận, tìm tòi sục sạo theo sau Cáp Lực Tạp, nói ra thì thu hoạch cũng rất lớn, nhưng ai mà biết một chiếc nhẫn không gian lại mang đến nguy hiểm? Thời gian lâu rồi, nhẫn không gian sẽ trở nên bất ổn. Lúc thần niệm của Tuyết Nguyệt lần vào trong điều tra, nhẫn không gian đột nhiên bị hủy, đồ bên trong tung hết ra ngoài, Huyền Âm Quỳ Thủy được cất bên trong cũng vì vật mà tưới đầy nước nên người nàng.
Nàng lập tức bất tử nhân sự, võ giả Hằng La Thương Hội đứng quanh nàng cũng chết như ngã rạ, chỉ có Cáp Lực Tạp công lực mạnh nhất và mấy võ giả đứng xa hơn thì thoát nạn, hớt hải chạy trốn.
Dương Khai ghi nhớ bản đồ đó trong đầu, thần niệm tản ra, đi liên tục trong thông đạo của khu mỏ.
Nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng đến được vị trí phát hiện di tích.
Hắn cảm nhận được rất nhiều sóng năng lượng mịt mờ từ phía trước, lâp tức biết lời Cáp Lực Tạp không phải là giả.
Trong di tích này cấm chế trùng trùng, ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.
Trước đó lúc họ xâm nhập vào đây, đều cố hết sức tránh những cấm chế này ra, nếu không thể tránh thì mới ra tay hủy hoại hoặc phá giải.
Dương Khai sốt ruột cứu người, nào có thời gian đi phá giải từng cấm chế một?
Thần niệm, tơ niệm đột phá tầng phong tỏa của không gian, xâm nhập vào trong di tích, điều tra tình hình bên trong, xác nhận một phen, tập trung vào một vị trí nào đó, Dương Khai giơ tay xé không gian.
Đến khi hắn xuất hiện trở lại, đã đứng trên một góc của di tích, hắn tiếp tục lần mò theo bản đồ của Cáp Lực Tạp, rồi lại xé không gian.
Liên tiếp mười mấy lần, hắn càng lúc càng vào sâu trong di tích, đột nhiên phát giác ra một luồng khí tức sinh mệnh yếu ớt, như ánh nến đung đưa trước mưa gió, có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.
Tuyết Nguyệt!
Ngay vị trí cách hắn chỉ trăm trượng, chỉ có điều do một số chướng ngại vật, Dương Khai không thể nhìn thấy tình trạng cụ thể của nàng, chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là nàng chưa chết!
Dương Khai hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, khoanh chân ngồi xuống, cho một viên đan vào miệng, bổ sung sức mạnh thần thức đã tiêu hao.
Sau nửa canh giờ, hắn đứng phắt dậy, xé không gian lần cuối cùng, chui vào khe nứt không gian.
Cách đó trăm trượng, Dương Khai vụt hiện thân.
Hắn nhìn thấy ngay Tuyết Nguyệt đang nằm trên mặt đất, toàn thân bị băng giá bao phủ, nàng lúc đang say ngủ trông phong tình lạ thường, hút hồn tựa như một mỹ nhân ngủ.
Trong cơ thể nàng, tỏa ra từng luồng hào quang bảy sắc, khiến nàng trông tựa như thần nữ, hào quang đó không ngừng tranh đấu với băng giá phủ quanh nàng, không cho nó cướp đi sinh khí cuối cùng của Tuyết Nguyệt, và cứ duy trì một trạng thái cân bằng quái lạ.
Song dần dà, hào quang đó như đang dần tối đi.
Không biết nữ nhân này đeo bí bảo loại gì hay tu luyện công pháp gì, mà có thể cầm cự tạm thời cho nàng, nhưng nếu cứ thế này, không quá nửa ngày, đợi hào quang đó biến mất, Tuyết Nguyệt sẽ chết chắc.
Dương Khai cũng phải bị vạ lây.