“Đừng, đừng mà.”
Anh em nhà họ Đỗ khóc lóc thảm thiết.
Khó khăn lắm sự nghiệp của bọn họ mới tới được bước đường này, sao có thể quay về vạch xuất phát được?
Lúc này, Giang Nghĩa tiến vào.
Người thẩm vấn thấy có người tiến vào liền tức giận gầm lên: “Âi đó? Ai cho anh vào đây? Cút ra ngoài.”
Sau khi nói xong, người thẩm vấn mới nhìn rõ mặt Giang Nghĩa.
Trong phút chốc, anh ta cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Tổng phụ trách khu Giang Nam, sao anh ta lại đến đây?
Lần trước, anh ta đã nghe đồng nghiệp nói rằng hình như tổng phụ trách có quan hệ gì đó với câu lạc bộ Nguyên Thiên nhưng anh ta không tin.
Nhưng lúc này đây, anh ta không muốn tin cũng phải tin.
Tổng phụ trách đích thân tới đây, chuyện này quá hiếm thấy rồi.
“Tổng…..”
Giang Nghĩa giơ tay ra hiệu anh ta không cần phải nói.
Người thẩm vấn liền ngoan ngoãn im miệng.
Giang Nghĩa nhìn anh em nhà họ Đỗ rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tôi hỏi hai cậu một lần nữa, nói thật với tôi, rốt cuộc hai người có dùng doping hay không?”
“Không, chắc chắn là không!”
Hai anh em đồng thanh trả lời, đầu lắc như trống bỏi.
“Còn nói không? Kết quả kiểm tra rành rành ra đó, còn nguỵ biện nữa sao?”
Đúng vậy, kết quả kiểm tra hiển thị dương tính, nhưng anh em nhà họ Đỗ lại kiên quyết phủ nhận, chắc chắn có một bên đang nói dối.
Giang Nghĩa bình tĩnh lấy ngân châm luôn mang theo trên người ra.