Hự!
Âm thanh này vang vọng trong không gian như thể có bức màn chắn bị nứt lìa.
Sau âm thanh này, phần đầu Diệp Thành có một đạo kim quang sáng chói bay vút lên, linh hồn của hắn cũng đột phá qua cảnh giới Địa, tiến giới tới cảnh giới Thiên.
Diệp Thành nhắm nghiền mắt, hắn hết sức bất ngờ.
Mọi thứ đến quá đường đột nhưng hắn không óc thời gian mà nghĩ ngợi quá nhiều, việc hắn cần làm bây giờ chính là dốc hết sức củng cố tu vi linh hồn, chỉ cần bất cẩn thì cấp bậc linh hồn rất có khả năng sẽ bị hạ xuống cấp Địa.
“Tạo hoá, quả nhiên là tạo hoá”, trong khi nhắm mắt, khoé miệng Diệp Thành nhoẻn miệng cười.
Không biết đến lúc nào kim quang trên người Diệp Thành mới dập tắt.
Hắn thở ra một hơi khí đục thật dài rồi chậm rãi mở mắt, hai mắt xa xăm tựa tinh không, ánh sao vàng lấp lánh, trong đó có chín mươi bảy ngôi sao chói mắt nhất.
“May mắn, thực sự may mắn”.
“Nếu sử dụng Cuồng Long Thiên Nộ thì sẽ hạ gục được rất nhiều người!”
“Như vậy luyện chế linh đan bốn vân sẽ dễ dàng hơn rồi”.
Diệp Thành không kìm được lòng mà cảm thán, không chỉ vì tu vi linh hồn của hắn đã tiến cấp tới cảnh giới Thiên, chủ yếu là vì quà tặng của Viêm Hoàng.
So với ngọn lửa linh hồn của các Thánh chủ đời khác, ngọn lửa lơ lửng trên tượng đá của Viêm Hoàng là ngọn lửa nguyên thần thực thụ, bởi vì Viêm Hoàng năm đó có tu vi cảnh giới Hoàng, vì vậy thứ ông ấy để lại đương nhiên chính là ngọn lửa nguyên thần.